Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 294 - Dương Tiễn muốn chặt Lý Nguyên thành tám mảnh

Lý Nguyên rốt cuộc là ai?
Hắn có tiên quả thì không nói rồi, sao mà một chiếc khăn tay của hắn cũng là một món bảo vật?
Dương Thiền nghĩ đến lúc trước Lý Nguyên nói, khăn tay bẩn rồi thì vứt đi là được, khóe miệng không khỏi rung rung lên.
Phải giàu có đến mức nào, mới có thể nói ra những lời khó tin như vậy?
Nghĩ một lúc, Dương Thiền không nghĩ ra bất kì manh mối nào.
Nàng dứt khoát gạt chuyện này sang một bên, lấy sáo đào ra, bắt đầu thổi sáo.
Tuy rằng “Phong cảnh vốn có của cố hương” mà nàng thổi không uyển chuyển du dương, lôi cuốn gay cấn, giống như Lý Nguyên thổi kia, nhưng cũng êm tai dễ nghe, chảy trôi như nước.
Một khúc nhạc thổi kết thúc.
Dương Thiền đột nhiên nghe thấy một âm thanh yếu ớt vang lên.
“Đây là khúc nhạc gì vậy?”
Dương Thiền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ca ca không biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt tỏ ra cô đơn.
“Ca ca đến từ lúc nào thế?”
Dương Thiền tò mò nói.
Dương Tiễn: ‘Ngươi vừa thổi khúc nhạc này là ta đến rồi.”
Dương Thiền giải thích: “Khúc nhạc này tên là Phong cảnh vốn có của cố hương, rất hay đúng không?”
Dương Tiễn gật đầu khẳng định: “Vô cùng đẹp đẽ, là khúc nhạc hay nhất mà ta từng nghe. Nghe nó, ta không khỏi nhớ về những ngày tháng ở Quán Giang Khẩu, có lẽ, lúc nào đó ta nên trở về xem xem.”
Dương Thiền đề nghị: “Không cần đợi lúc rảnh nữa, chúng ta về Quán Giang Khẩu, ở chỗ trước đó, sửa sang lại căn phòng lại từ đầu.”
Căn phòng lúc nhỏ bọn họ ở, từ lâu đã bị thiêu hủy rồi.
Dương Tiễn gật đầu đồng ý.
Hắn hồi hồn trở lại từ trong thương cảm, hiếu kì hỏi muội muội: “Khúc nhạc này người học ở đâu thế, lúc trước sao không biết ngươi còn biết cái này, ta nhìn sáo đào của ngươi, không biết đây là nhạc cụ gì.”
Dương Thiền nghe vậy, trong đầu bỗng chốc hiện ra bóng hình anh tuấn nhã nhặn của Lý Tuân, khóe miệng bất giác nở ra một nụ cười.
“Lần này truy đuổi Hắc Hùng Tinh, gặp phải một người rất thú vị, sáo đào này còn có cả khúc nhạc này nữa, đều là hắn phát minh ra, ta cũng đi theo hắn học được khúc nhạc này.”
“Ca ca ngươi không biết đâu, hắn thổi khúc nhạc này, còn hay hơn ta gấp một vạn lần. Ta lúc đó còn nghe đến khóc luôn…”
Dương Tiến nhìn muội muội đột nhiên trở nên thao thao bất tuyệt, không khỏi cau chặt mày lại, giọng nói của hắn có hơi lạnh lùng: “Người này tên là gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, phàm nhân hay là người tu đạo?
Dương Thiền chú ý đến thần sắc của ca ca không đúng lắm, trong lòng nàng chần chừ lại một chút, nói: “Hắn họ Lý, là một lão già râu bạc mặt rỗ, cũng là một người tu đạo, có điều tu vi lại chỉ có Địa Tiên sơ kỳ.”
Nghe thấy là một lão già râu bạc mặt rỗ, Dương Tiễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không hi vọng Dương Thiền đi theo con đường xưa của mẫu thân.
Hắn gật đầu với muội muội một cách hiền lành, nói: “Người này có thể phát minh nhạc cụ, đồng thời sáng tác ra khúc nhạc cảm động đến thế, ắt hẳn là một kì nhân tuyệt thế say mê âm nhạc, có cơ hội ta cũng muốn gặp hắn một lần, nếu như có thể nghe hắn thổi khúc này một lần, vậy thì không còn gì tiếc nuối nữa rồi.”
Nàng cười lúng túng: “Có cơ hội sẽ đưa ngươi đi gặp hắn.”
Trong lòng Dương Thiền hạ quyết tâm, tuyệt đối không để cho ca ca và Lý Nguyên gặp nhau.
Nếu như biết Lý Nguyên là một nam tử trẻ tuổi, còn không chặt Lý Nguyên thành tám mảnh.
Dương Tiễn hồi tưởng lại một chút “Phong cảnh vốn có của quê hương”, rồi đi diễn tập quân sự.
Dương Thiền lại thổi mấy lần nữa, sau khi thu dọn một lượt, lại đi tìm Lý Nguyên.
Nàng không đi cửa chính, trực tiếp bay lên bầu trời của trang viên, nhìn thấy Lý Nguyên đang ở bên hồ nước nướng cái gì đó, lập tức bay thẳng đến bên cạnh Lý Nguyên.
“Lý công tử, ta luyện tập xong khúc nhạc rồi.” Dương Thiền kích động nói với Lý Nguyên.
Một vẻ mặt ngươi mau khen ngợi ta đi.
Lý Nguyên đang quét nước tương cho cánh gà.
Hắn nhìn thấy Dương Thiền hưng phấn, thấy hoài nghi: “Nhanh như vậy đã luyện xong rồi sao? Mới qua có một đêm.”
Hắn cảm thấy với thiên phú âm nhạc của Dương Thiền, không có thời gian một hai tháng, thì không luyện xong được đâu.
Dương Thiền thấy Lý Nguyên không tin, nàng mau chóng lấy sáo đào ra, nói: “Ta biểu diễn cho ngươi một chút nhé.”
Nói rồi, nàng bắt đầu thổi sáo.
Lý Nguyên lắng nghe, tuy rằng có không ít chỗ giai điệu biểu đạt chưa được xuất sắc, nhưng quả thực thổi rất trôi chảy, quan trọng là trong khúc nhạc còn tràn đầy tình cảm, điều này vô cùng quý hóa.
Trong lòng hắn có hơi kinh ngạc, không ngờ rằng Dương Thiền thế mà lại chỉ dùng một buổi tối là có thể luyện xong khúc nhạc này.
Tiến bộ này cũng nhiều đấy.
Sau khi Dương Thiền thổi xong, lập tức đắc ý nhìn về phía Lý Nguyên: “Thấy thế nào?”
Lần này có thể khen ngợi ta một chút chứ?
Lý Nguyên gật đầu với Dương Thiền thừa nhận: “Rất có tiến bộ, sau khi ngươi về chắc là vẫn luôn luyện tập đúng không?”
Dương Thiền không hề đỏ mặt: “Đó là đương nhiên, ta vô cùng nỗ lực đấy.”
Lý Nguyên lại một lần nữa tỏ ra thừa nhận sự nỗ lực của Dương Thiền: “Rất tốt, xem ra ngươi cũng biết đạo lý chim ngốc phải lo chạy trước, tiếp tục nỗ lực.”
Trên trán Dương Thiền lộ ra ba đường hắc tuyến.
Ta nào có phải “bát điểu” chứ?
Lẽ nào ta không thể thoát khỏi biệt danh “ngốc” sao?
Nàng ngồi bên cạnh Lý Nguyên một cách rầu rĩ không vui, nhìn Lý Nguyên nướng cánh gà.
“Đúng rồi.”
Nàng nhớ ra gì đó: “Quả vải hôm qua ngươi cho ta kia lại là Tiên quả, ngay tức khắc đã khôi phục lại linh khí trong người ta.”
Lý Nguyên gật đầu: “Đúng vậy.”
Thấy Lý Nguyên bình tĩnh như thế, Dương Thiền nhất thời có loại cảm giác đấm vào vải bông.
Nàng lại lấy khăn tay ra: Còn có chiếc khăn tay này, lại là một món pháp bảo, hương thơm nó tỏa ra, có thể khiến người ta tiến vào ảo giác.”
Lý Nguyên: “Ồ”
Dương Thiền: “...”
Có phải là ngươi quá là chưa trải sự đời rồi, cho nên mới cảm thấy kinh ngạc đến như vậy?
“Nếu như ngươi đã biết nó là pháp bảo, sao hôm qua ngươi còn nói muốn vứt nó đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận