Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 138 - Tây Vương Mẫu, có rắm mau thả!

Trấn Nguyên Tử lắc đầu: “Hai loại mỹ tửu đó không phải do Thần Nông ủ ra mà là do một vị đạo hữu tên Lý Nguyên. Ngay cả Thần Nông cũng sẽ phải tự ti trước Bách Hoa Tửu và Thanh Phong Túy của Lý đạo hữu.”
Nét mặt của Tây Vương Mẫu đầy kinh ngạc, nàng biết rằng Thần Nông là một vị đại gia ủ rượu, kỹ thuật ủ rượu còn cao hơn nàng một phần.
Ngay cả Thần Nông cũng cảm thấy tự ti, không biết kỹ thuật ủ rượu của vị Lý Nguyên đó cao bao nhiêu.
Tây Vương Mẫu không khỏi dâng lên lòng mong muốn kết giao.
Nếu như có thể trao đổi kỹ thuật ủ rượu của mình với cao thủ như vậy, nhất định có thể khiến Quỳnh Tương Ngọc Dịch càng lên một tầm cao mới.
Đến lúc có cũng có thể kết giao với Tam giới đại năng...
Nghĩ đến đây nàng lập tức hỏi Trấn Nguyên Tử một câu: “Không biết vị Lý đạo hữu đó tu luyện ở ngọn núi tiên nào? Nếu như có cơ hội, ta muốn cùng hắn nghiên cứu kỹ thuật ủ rượu.”
Trấn Nguyên Tử cảm khái nói: “Lý đạo hữu là một vị tiên tiêu dao chân chính, hắn không hề tu luyện trong núi mà đang du ngoạn nhân gian ở trong thành Triều Ca.”
Thành Triều Ca?
Tây Vương Mẫu âm thầm ghi nhớ tên của Lý Nguyên.
Đại hội bàn đào kết thúc không lâu, Tây Vương Mẫu vội vàng làm xong mọi chuyện trong tay rồi nghĩ ngay đến cái tên Lý Nguyên, nàng đành rời khỏi thành Long Nguyệt xuất phát đến Triều Ca...
Trong thành Triều Ca.
“Sư huynh, ngươi nói xem chúng ta đến tìm Lý Nguyên giúp đỡ, hắn có thể giúp chúng ta sao?” Chuẩn Đề đạo nhân vẻ mặt lo lắng hỏi.
Tiếp Dẫn đạo nhân mặt mày khổ sở: “Tây Phương chúng ta cằn cỗi, nhất định phải có công đức mới có thể tụ khí vận. Trước đây chúng ta không biết lấy công đức như thế nào, chỉ đành lực bất tòng tâm. Bây giờ Lý Nguyên có thể tính ra cách lấy công đức, do đó dù thế nào chúng ta cũng phải xin Lý Nguyên giúp đỡ.”
“Chỉ sợ hẳn không chịu đáp ứng!”
Chuẩn Đề đạo nhân buồn rầu nói.
Dù sao thì mấy lần trước gặp nhau cũng không thân thiết lắm.
Ánh mắt Tiếp Dẫn đạo nhân kiên định nói: “Ta tin chỉ cần thành tâm ắt sẽ làm nên mọi chuyện. Chỉ cần chúng ta cầu xin chân thành, hắn nhất định sẽ bị chúng ta làm cho dao động.”
“Mong là vậy!”
Hai người đến trước của Lý phủ, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa lớn được mở ra từ bên trong, người mở cửa chính là Dương Hòe.
Nhìn thấy cụ già lưng khòm, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề liền nhớ đến cảnh lúc trước bị cái quạt tát một cái, da mặt bất giác run lên, lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.
Dương Hòe lạnh lùng nhìn Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, rõ ràng hơi mất kiên nhẫn nói: “Có chuyện thì mau nói, có rắm mau thả, nếu không ta đóng cửa.”
Ngày lúc này, đúng lúc Tây Vương Mẫu cũng tìm được rừng cây hòe mà Trấn Nguyên Tử nói.
Nàng nhìn thấy Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lại ở chỗ này, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Vị Lý Nguyên này rốt cuộc là đại năng phương nào, sao mà Thánh Nhân cũng đến chỗ hắn?
Tây Vương Mẫu còn chuẩn bị đi lên chào hỏi Tây Phương Nhị Thánh.
Nhưng khi nàng còn chưa đến gần đã nghe thấy lão già trông cửa lại mất kiên nhẫn nói với Thánh Nhân: “Có rắm mau thả!”
Xoẹt!
Tây Vương Mẫu ngẩn ra, nét mặt ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, trong đầu trắng tinh.
Chỉ có một giọng nói xuất hiện trong đầu nàng: Có rắm mau thả, có rắm mau thả... Nàng nghi ngờ bản thân mình có phải xuất hiện ảo giác hay không, hoặc lỗ tai mình có vấn đề.
Nếu không sao có người dám vô lễ với Thánh Nhân như vậy? Không biết rằng Thánh Nhân không được làm nhục hay sao?
Tây Vương Mẫu cảm thấy, giây tiếp theo lão già trông cửa đó sẽ bị Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đánh thành bột mịn.
Nhưng mà khiến nàng kinh ngạc không nói nên lời chính là Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề không những không đánh lão già đó thành bột mà ngược lại còn cung kính chắp tay hành lễ với lão già đó.
“Tại hạ Tiếp Dẫn Chuẩn Đề bái kiến đạo hữu. Bọn ta đến đây tìm Lý huynh, mong đạo hữu thay bọn ta báo một tiếng.”
Tây Vương Mẫu thấy một màn kỳ lạ như vậy, con ngươi sắp rớt ra ngoài luôn rồi.
Thánh Nhân gọi một lão già trông cửa bằng đạo hữu?
Tìm Lý huynh?
Tây Vương Mẫu cảm thấy bản thân mình hiện tại đang nằm mơ.
Nếu không tại sao mọi thứ lại bất thường như vậy, hơn nữa ngoài Tam Thanh còn có ai có thể khiến Tây Phương Nhị Thánh gọi một tiếng huynh?
Vô số thắc mắc xoay quanh trong đầu Tây Vương Mẫu, chấn động đến nỗi thật lâu sau nàng cũng không thể phục hồi lại tinh thần.
Hôm nay nhìn thấy một màn này, vượt ngoài tầm hiểu biết của nàng.
Đến khi nàng hồi phục lại, nàng phát hiện đã không thấy bóng dáng của Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đâu, mà cửa lớn đã đóng lại.
Lẽ nào lúc nãy thật sự xuất hiện ảo giác?
Tây Vương Mẫu mang theo nỗi nghi ngờ đi đến trước cửa.
Do dự một lúc nàng vẫn gõ cửa.
Kẽo kẹt...!
Cánh cửa lớn mở ra, nàng lại nhìn thấy lão già lưng khòm kia.
Trong đầu bất giác vang lên câu nói ấy: Có rắm mau thả!
Tây Vương Mẫu xốc lại tinh thần, cung kính hành lễ với Dương Hòe nói: “Tại hạ Tây Vương Mẫu muốn bái kiến Lý Nguyên đạo hữu, không biết đây có phải là phủ của hắn không?”
Mặc dù lão già này trông bình thường chẳng có gì kỳ lạ, nhưng nếu Thánh Nhân đều vô cùng khách sáo, vậy Tây Vương Mẫu nàng cũng không dám thất lễ.
Dương Hòe thản nhiên nói: “Công tử đã căn dặn, nếu ngươi đến thì tự mình đi vào đi.”
Tây Vương Mẫu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đôi mắt đẹp đẽ của nàng trợn to: “Làm sao hắn biết ta sẽ đến?”
Lẽ nào vị Lý Nguyên này một bói toán đại năng?
Thế mà lại biết ta sẽ đến, năng lực bói toán này quá mạnh rồi đấy.
Dương Hòe không nói chuyện với Tây Vương Mẫu nữa.
Hắn chẳng có hứng thú trả lời câu hỏi ấu trĩ như thế.
Tây Vương Mẫu thấy thái độ Dương Hòe lạnh nhạt cũng không tức giận.
Phí lời, người ta đối xử với Thánh Nhân còn chẳng thèm khách sáo, không bảo nàng “Có rắm mau thả” đã là may lắm rồi, nàng nào dám tức giận chứ!
Tây Vương Mẫu mang tâm trạng càng lúc càng tò mò đi vào trong cửa lớn.
Cũng không biết thực lực vị Lý đạo hữu này mạnh thế nào, một tên người hầu trông cửa ngang tàn như vậy, ngay cả Thánh Nhân cũng vô cùng khiêm nhường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận