Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1125 - Mãng hoang xảy ra chuyện lớn

Mộc Thạch Nhân: “Tin tức mà bọn ta không biết gần như là không có. Hay là thế này đi, các ngươi có thắc mắc gì cứ hỏi bọn ta. Nếu như bọn ta có thể trả lời thì một câu hỏi hai ngàn điểm Chủ Thần tệ. Nếu như bọn ta có thắc mắc gì cũng có thể hỏi các người, nếu như các ngươi có thể trả lời cũng sẽ đưa cho các ngươi hai ngàn điểm Chủ Thần tệ.”
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn suy nghĩ một lúc rồi sảng khoái đồng ý điều kiện này.
Dương Kiếm Thư hỏi: “Bây giờ hồng hoang đang trong giai đoạn nào? Ở trong lượng kiếp nào?”
Mộc Thạch Nhân đáp: “Bây giờ không có lượng kiếp gì cả, cách Tây Du lượng kiếp đã qua năm sáu chục vạn năm rồi. Hai câu hỏi, bốn ngàn điểm Chủ Thần tệ, cảm ơn.”
“Vãi, qua lâu như vậy rồi sao.” Dương Kiếm Thư không nhịn được mà chửi thề.
Phương Thốn cũng tỏ ra bất ngờ không thôi: “Ta đã nói thế giới này có quá nhiều chỗ không hợp lý, hóa ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy.”
Nếu đã như vậy bọn họ căn bản không thể dùng ưu thế biết rõ tình tiết để giành lấy lợi ích rồi.
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn thoải mái trả hai ngàn Chủ Thần tệ cho Mộc Thạch Nhân.
Sau đó Phương Thốn hỏi: “Các ngươi biết vương triều Tiên Đường này là như thế nào không? Quốc gia này đã thu phục được Đế Tuấn từng là Thiên Đế và Yêu Hoàng Thái Nhất, cũng không biết rốt cuộc bọn họ có năng lực thế nào?”
Lần này Cung Vị Ương trả lời: “Tiên Đường chính là Đại Đường trước đây, là Đại Đường mà Đường Tăng thỉnh kinh đó. Trải qua sự phát triển mấy chục vạn năm, bây giờ đã trở thành thế lực siêu cấp chỉ đứng dưới đạo phái Thánh Nhân, đại diện cho lợi ích Nhân tộc.”
“Tiên Đường thế mà lại phát triển từ Đại Đường? Còn phát triển thành thế lực đứng sau đạo phái Thánh Nhân, vị Nữ hoàng xây dựng lên Tiên Đường kia phải kinh tài tuyệt diễm thế nào mới làm được thế?” Phương Thốn tỏ ra ngạc nhiên.
Dương Kiếm Thư cũng đầy kinh ngạc.
Dù sao có thể phát triển lớn mạnh ở hồng hoang mà Thánh Nhân nắm giữ, độ khó trong đó nghĩ thôi cũng biết.
“Quá khen, quá khen!”
Dưới lầu, Tiểu Tê Tử tỏ ra khiêm tốn ôm quyền với mấy vị Thánh Nhân.
Nhưng mà nụ cười trên gương mặt nàng lại vô cùng đắc ý.
Lão Tử nói: “Trong mấy vạn năm Nữ hoàng có thể tu luyện đến cảnh giới Chuẩn Thánh đại viên mãn, tài hoa của ngươi không cần phải nghi ngờ.”
Chuẩn Đề đạo nhân không chịu yếu thế: “Trước đây ta cảm thấy sư phụ và Bàn Cổ là hai người có thiên phú cao nhất, nhưng mà khi nhìn thấy tốc độ tu luyện của Nữ hoàng mới biết được cái gì gọi là núi này cao còn có núi kia cao hơn.”
Tiếp Đề cũng nói: “Thiên phú tu luyện của Nữ hoàng, có thể nói cả đời khó gặp, khiến ta xấu hổ.”
Mọi người không ngừng khen ngợi thổi phồng thiên phú của Tiểu Tê Tử đến mức Tiểu Tê Tử nghe thấy hơi ngại ngùng.
“Mặc dù những gì các ngươi nói đều là thật, nhưng mà tâng bốc như vậy vẫn khiến người khác xấu hổ. Bớt lại, mọi người bớt bớt lại.”
Lý Nguyên: “...”
Hắn phát hiện tính cách của Tiểu Tê Tử sao lại phát triển theo hướng của Đát Kỷ vậy.
Hắn khẽ gõ lên đầu của Tiểu Tê Tử: “Mau ăn đi, nói ngươi béo mà ngươi còn không biết xấu hổ, thiên phú của ngươi chỉ có thể đắc ý trước mặt cô cô của ngươi mà thôi.”
Đát Kỷ ở mãng hoang xa xôi: “...Hu hu hu, có thể đừng đem ta ra so sánh được hay không?”
Phương Thốn hoàn hồn, hắn hơi thắc mắc nói: “Mấy vị Thánh Nhân hồng hoang sao lại để mặc cho Tiên Đường phát triển, cướp mất tín ngưỡng của mình chứ?”
Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương, Mộc Thạch Nhân đương nhiên biết vì sao, bởi vì phụ thân của Nữ hoàng Tiên Đường, Lý Nguyên đó.
Nhưng mà tuyệt mật thế này vẫn không nên nói với Dương Kiếm Thư và Phương Thốn thì hơn.
Hai ngàn điểm Chủ Thần Tệ, không xứng đáng.
Trong lúc mấy người Lư Kiếm Sơn, Phương Thốn trao đổi tin tức, ở thế giới mãng hoang lúc này lại xảy ra một chuyện lớn.
Khoảng thời gian gần đây, thế giới mãng hoang bỗng xuất hiện một vị cường giả siêu cấp.
Người này tên là Diệp Lăng Không.
Vốn dĩ chỉ là một thứ tử của một gia tộc nhỏ sắp suy tàn ở một tinh cầu nào đó của mãng hoang.
Thiên phú của người này rất cao, vừa sinh ra đã có Tiên thiên đạo thể, mới mấy tuổi liên tiếp thức tỉnh Chí Tôn Cốt và Chí Tôn Huyết Mạch.
Được xưng là thiên chi kiêu tử, tuyệt thế giấu tài.
Vốn được Diệp gia nuôi dưỡng như châu báu.
Các loại công pháp, đan được toàn bộ đều được cung cấp cho nhu cầu tu luyện của Diệp Lăng Không.
Nhưng mà thiên tài trước khi chưa trưởng thành, thực lực cũng chẳng kém người thường bao nhiêu.
Hơn nữa thiên tài luôn bị người khác đố kỵ.
Tin tức Diệp gia có một vị thiên tài tu luyện tuyệt thế cũng không biết tại sao bị lộ ra bên ngoài.
Từ đó dẫn đến sự kiêng kỵ của mấy gia tộc có thù với Diệp gia.
Thế là mấy gia tộc này đã ám sát Diệp Lăng Không khi Diệp Lăng Không vẫn chưa trưởng thành.
Mặc dù ám sát không thành nhưng Chí Tôn Cốt và Chí Tôn Huyết của Diệp Lăng Không lại bị cướp mất, Thiên tiên đạo thể cũng bị ô nhiễm, từ một thiên tài vạn năm mới thấy một lần đã biến thành một phế vật tu luyện còn không bằng người bình thường.
Cũng vì vậy mà Diệp gia từ bỏ nuôi dưỡng Diệp Lăng Không chuyển sang nuôi dưỡng những đệ tử khác trong tộc.
Thiên tài xuống dốc, nỗi đau khổ mà hắn phải chịu ở trong đó không cần nghĩ cũng biết.
Diệp Lăng Không không những chịu sự châm chọc khiêu khích của các huynh đệ trong tộc, hơn nữa còn bị từ hôn bởi gia chủ Tiêu gia trước đây từng chủ động liên hôn với hắn.
Gần như thế gian đã vứt bỏ hắn.
Điều duy nhất khiến trái tim lạnh lẽo của Diệp Lăng Không cảm nhận được một chút ấm áp chính là sau khi đại tiểu thư Tiêu gia biết được tin này, nàng từng đứng trước mặt mọi người nói rằng nếu nàng đã có hôn ước với Diệp Lăng Không vậy cho dù Diệp Lăng Không là thiên tài hay người thường, cả đời này của nàng sẽ là nữ nhân của Diệp Lăng Không, vĩnh viễn không thay đổi.
Thậm chí lúc gia chủ Tiêu gia giúp nàng liên hôn lại, nàng còn định dọn đến Diệp gia ở cùng với Diệp Lăng Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận