Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 206 - Thất tiên nữ tim đập thình thịch!

“Tại hạ Lý Nguyên, vốn không cố ý mạo phạm tiên tử, mong tiên tử thứ lỗi.”
Vẻ mặt Lý Nguyên áy náy xin lỗi Thất tiên nữ.
Chuyện này thực sự không thể trách hắn được.
Tất cả đều là họa của chú thỏ con.
Thất tiên nữ đỏ mặt, cúi đầu, ánh mắt lập lòe không thôi, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Nguyên.
Âm thanh nàng trả lời như tiếng muỗi kêu: “Ta tên Ngọc Yên.”
Lý Nguyên tán thưởng nói: “Biển xanh ngọc biếc tựa lệ sầu.
Trời thẳm minh châu hóa khói sương.
Cái tên hay thật.”
Ngọc Yên hơi kinh ngạc nhìn Lý Nguyên.
Nàng không biết tên của mình còn có tình thơ ý họa như vậy.
Biển xanh ngọc biếc tựa lệ sầu.
Trời thẳm minh châu hóa khói sương.
Càng đọc, Ngọc Yên càng cảm thấy câu thơ này đẹp không thể tả.
Không ngờ người này chẳng những có dáng vẻ tuấn lãng, lại còn tài hoa như thế.
Ngọc Yên có chút mừng rỡ, còn có chút thầm may mắn, may mắn vừa rồi bản thân không dùng một chưởng đánh chết hắn.
“Hiện tại ngươi không có nơi để đi, có muốn đến trang viên của ta ở tạm một thời gian hay không?”
Lý Nguyên hỏi Ngọc Yên.
Ngọc Yên nghĩ đến quả thật bản thân không còn nơi nào để đi, hơn nữa, hắn đã nhìn thấy bản thân, mình không giết hắn thì chỉ có thể gả cho hắn.
Nghĩ đến đây, Ngọc Yên nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, quấy rầy công tử rồi.”
Lý Nguyên lập tức dẫn theo Ngọc Yên đi về phía trang viên của mình.
Chú thỏ nhỏ nhảy nhót dẫn đường ở phía trước.
Chỉ là hai người một thỏ vừa ra khỏi núi Thiên Trì thì thấy một con trâu đen già xông về phía ba bọn họ.
Hắc Ngưu dừng ở phía trước ba người họ, hắn nhìn thấy Lý Nguyên, còn có Ngọc Yên bên cạnh, không khỏi giận tím mặt.
Hắn phun tiếng người về phía Lý Nguyên: “Tiểu tử ngươi lại dám làm hỏng chuyện tốt của ta, đoạn nhân duyên này vốn là lão Ngưu tặng cho Ngưu Lang, không ngờ lại bị ngươi được tiện nghi.”
Ngọc Yên nghe thấy Hắc Ngưu nói, lông mày không khỏi nhíu lại.
Nhân duyên tặng cho Ngưu Lang? Kẻ xấu chuyện tốt? Nàng nghe được mùi vị âm mưu từ bên trong.
Ngay lập tức cảm thấy chuyện trước đó vốn không đơn giản như bề ngoài.
Lẽ nào, Lý Nguyên thật sự không phải cố ý nhìn trộm ta mà là giúp ta, nghĩ đến đây, Ngọc Yên lại có chút mừng rỡ.
Lại nhìn bóng dáng Lý Nguyên tuấn lãng, tim đập thình thịch.
Chỉ là nàng chú ý đến khí huyết của Hắc Ngưu như cầu vồng, uy áp như rót vào một chỗ, vậy mà lại là cao thủ siêu cấp Kim Tiên kỳ.
Trong lòng nàng không khỏi thầm lo lắng.
Tu vi của mình và Lý Nguyên chỉ có Địa Tiên kỳ, nếu đánh nhau, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Làm thế nào mới ổn đây? Đây là lần đầu tiên Ngọc Yên hận tu vi của mình quá thấp.
Lý Nguyên nhìn Hắc Ngưu, nhíu mày nói: “Thứ nhất, ta không cố ý làm hỏng chuyện tốt của ngươi.
Thứ hai, nhân duyên lấy được thông qua âm mưu quỷ kế là lừa dối.
Điều này không công bằng cho bên bị lừa dối.”
Hắc Ngưu không kiên nhẫn nói: “Lão Ngưu ta làm việc cần một tiểu tu sĩ như ngươi đến xoi mói sao, ngươi phá hỏng chuyện tốt của Ngưu Lang, việc này nên bồi thường Ngưu Lang như thế nào?”
Sắc mặt Lý Nguyên lập tức lạnh xuống.
Đối với... người hoặc yêu nói đạo lý, thì hắn sẽ nói đạo lý với đối phương.
Đối với... không nói lý, thì hắn cũng lười lãng phí nước bọt.
“Ngươi tự tát mình một trăm cái thì xem như là bồi thường của ta dành cho ngươi.”
Nói xong, Lý Nguyên lập tức dẫn theo Ngọc Yên và thỏ con tiếp tục đi về phía trang viên.
Nếu Ngưu Yêu chỉ muốn bồi thường cho Ngưu Lang, không trực tiếp hô đánh kêu giết, vậy hắn cũng sẽ không cần tính mạng của Ngưu Yêu.
Ngọc Yên hơi ngây ra.
Ánh mắt của thỏ con cũng có chút mờ mịt.
Bảo Hắc Ngưu tự mình tát mình, sao có thể! Hắc Ngưu đâu phải là kẻ ngốc, sao hắn có thể tự mình đánh mình chứ.”Ha ha ha…”
Hắc Ngưu nghe thấy lời của Lý Nguyên, giống như nghe thấy được chuyện hài hước nhất trên đời này, nước mắt hắn cũng sắp chảy ra vì cười rồi.
“Chỉ sợ ngươi không phải là kẻ ngốc…”
“Bốp, bốp, bốp…”
Hắn vẫn chưa dứt lời thì đã phát hiện bản thân không khống chế được mà nâng vó trâu lên, bắt đầu nện vào mặt trâu của mình.
“Đù, có chuyện gì vậy?”
“Lão Ngưu ta sao lại thật sự tự mình đánh mình rồi?”
Hắc Ngưu muốn khống chế vó trâu của mình, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện móng trâu hoàn toàn không chịu khống chế giống như không thuộc về hắn vậy.
Vốn dĩ Ngọc Yên với chú thỏ nhỏ đang nghi ngờ không biết tại sao Lý Nguyên lại nói ra lời kỳ quái như vậy.
Đúng lúc này, bọn họ đều trợn mắt há mồm phát hiện, con trâu đen đó thật sự tát vào mặt mình: “Bịch bịch bịch…”
Nện đến mức vô cùng tàn nhẫn, chỉ mấy cái, máu trâu đã văng tung tóe.
Thêm mấy cái nữa, hàm răng đều bay ra.
Ngọc Yên: “...”
Thỏ con: “...”
Đồng tử của một người một thỏ suýt chút nữa trừng ra ngoài.
Chỉ cảm thấy chuyện không thể tin nhất trên đời chỉ như vậy mà thôi.
Lẽ nào Ngưu Yêu này chỉ là con trâu lớn ngu ngốc siêu cấp, Ngọc Yên hoàn toàn không nghĩ ra nguyên nhân.
Đây là năng lực gì? Nàng ngây ngốc nhìn bóng nghiêng Lý Nguyên thong dong bình tĩnh, đột nhiên phát hiện Lý Nguyên lại thần bí như vậy.
Thần bí đến mức nàng vô cùng muốn đi tìm hiểu rõ rốt cuộc hắn là người như thế nào.
Ngọc Yên nghĩ không ra, Hắc Ngưu cũng nghĩ không ra.
Hắn không rõ tại sao mình lại đánh mình, rõ ràng hắn không muốn đánh, nhưng lại không khống chế được vó trâu của mình.
“Bịch bịch bịch!”
Hắc Ngưu vừa đánh mình, vừa la hét không thôi.
“Mẹ ơi, đau quá!”
“Mau dừng tay cho ta!”
“Hu hu hu, muốn đánh cũng đánh nhẹ một chút!”
“...”
Ngọc Yên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hắc Ngưu, càng trợn mắt cứng lưỡi.
Nàng không rõ, nếu đã biết đau như vậy, còn biết nói chuyện, tại sao bản thân còn liều mạng đánh mình, đầu của Ngọc Yên suy nghĩ đến đau đớn không nghĩ ra nguyên nhân.
Lúc Lý Nguyên dẫn theo Ngọc Yên đi ngang qua Hắc Ngưu, Ngọc Yên thật sự lo lắng Hắc Ngưu sẽ đột nhiên bạo hành công kích bọn họ.
Nhưng lúc nàng đi ngang qua, lại không thấy Hắc Ngưu tấn công bọn họ.
Hắc Ngưu vẫn đang cố gắng nện vào mặt của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận