Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1316 - Trẫm cười ngươi nói mà không biết ngượng mồm, đồ mặt dày (2)

Bọn họ đồng ý kiến với mười hai Tổ Vu, lúc trước đều cho rằng Lý Nguyên chính là Đại Đạo.
Thật sự không ngờ Đại Đạo khi đối diện với Lý Nguyên căn bản không chịu nổi một kích.
Quả thực là rúng động, chấn động dữ dội, ai nấy cùng sửng sốt.
Đều cảm thấy sau ngày hôm nay thế giới quan và giới trị quan khi trước đều bị huỷ hoại hoàn toàn rồi.
Một Chuẩn Thánh có thể trấn áp Đại Đạo.
Rốt cuộc là Chuẩn Thánh quá mạnh hay do Đại Đạo quá yếu?
Chẳng ai hiểu được.
Sau khi thông đạo đến thế giới Tuyệt Địa một lần nữa bị phong ấn, những hung thú chạy vào Hồng Hoang đều đã trở thành châu chấu sau vụ thu hoạch, chỉ nhảy nhót mấy cái là bị tu sĩ Tiên Đường tiêu diệt gần như sạch sẽ.
Những núi sông bị huỷ hoại được đại năng Tiên Đường khôi phục như xưa bằng cách sử dụng pháp lực xoay chuyển Càn Khôn, thay đổi thời không.
Dân chúng Tiên Đường từng bị giết cũng được hồi sinh.
Hết thảy, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trừ việc trên một đỉnh núi hoang mọc thêm một miếu thổ điệu đơn sơ, cùng với một pho tượng Thổ Địa Công bằng đất sét không hề bắt mắt.
Mặc dù sự kiện Khe nứt Tuyệt Địa khiến cả Hồng Hoang rúng động, nhưng theo thời gian trôi đi, ngoài những thần tiên, yêu vương trường sinh bất tử còn nhớ rõ chuyện này, thỉnh thoảng cảm thán đôi chút thì dân chúng bình thường không hay biết gì, dường như Hồng Hoang chưa từng xảy ra sự cố kinh thiên động địa này.
Thành Trường An vẫn phồn hoa náo nhiệt, người người huyên náo ca vui mừng cảnh thái bình.
Nhưng, đằng sau vẻ phồn hoa ấy, ở một góc vắng vẻ trong thành Trường An vẫn có không ít cảnh đời cơ cực ăn không đủ no, áo không đủ mặc, không có mái ấm che đầu.
Trong số những người nghèo túng ấy, ở Thành Đông, có một tên ăn xin khoảng mười ba tuổi chỉ có thể ngủ ở ở chó là đặc biệt nhất.
Tên nhóc choai choai này tên là Lý Giai Cơ.
Hắn vốn là con cháu hoàng tộc.
Dựa theo vai vế, hắn được coi là chắt của Lý Nhị.
Theo lý thuyết, nếu Lý Giai Cơ là hậu duệ hoàng tộc thật, vì sao lại lưu lạc làm ăn mày, ngủ ổ chó.
Chuyện phải bàn từ phụ thân của Lý Giai Cơ là Lý Thiên Cát.
Mười năm trước, Lý Thiên Cát bất mãn với vương triều Lý thị do Tiểu Tê Tử thống trị, vì vậy âm thầm kéo bè kết đảng. chuẩn bị mưu đồ bí mật tạo phản, định ép Tiểu Tê Tử thoái vị.
Những năm qua, người trong vương tộc Lý thị hy vọng Tiểu Tê Tử thoái vị không chỉ có một mình Lý Thiên Cát.
Trong lòng mọi người đều không hài lòng với một nữ nhân chiếm ngôi hoàng đế.
Vì lẽ đó, những âm mưu quỷ kế, tranh giành đấu đá chưa từng ngừng nghỉ.
Ngặt một nỗi, tất cả gian kế đều bị Tiểu Tê Tử dễ dàng dập tắt.
Không hề bất ngờ, mưu đồ của Lý Thiên Cát cũng bị thất bại.
Đồng đảng của Lý Thiên Cát, bỏ tù thì bỏ, chém đầu thì chém.
Song, khi bắt giữ Lý Thiên Cát, chẳng biết tên này đã sử dụng cách gì, đột nhiên biến mất hút bóng.
Làm sao cũng không tìm ra tung tích của hắn.
Sau đó, Tiểu Tê Tử thậm chí còn đích thân suy tính, nhưng vẫn không thể tính ra hành tung của Lý Thiên Cát.
Lý Thiên Cát trở thành kẻ mất tích bị Tiên Đường truy nã.
Lý Thiên Cát tạo phản, Tiểu Tê Tử chưa từng có ý nghĩ liên luỵ người nhà hắn, quan điểm của nàng là ai phạm tội thì kẻ đó chịu phạt.
Nếu vậy, dựa theo lẽ thường, Lý Giai Cơ làm thế nào cũng không trở thành tên ăn mày, tranh ổ với chó hoang.
Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi.
Vì Lý Thiên Cát tạo phản mất tích, một năm sau, mẫu thân Lý Giai Cơ là Dương thị lại tái giá lần nữa dưới sự sắp xếp của người nhà, kết thông gia với gia tộc khác.
Lý Giai Cơ là thành viên hoàng tộc, đương nhiên không thể tái giá theo mẹ, phải ở lại Lý phủ.
Tuy cũng có nha hoàn, lão mụ tử, quản gia, tiên sinh chăm sóc, quản thúc.
Nhưng suy cho cùng cũng là không được cha mẹ ruột nuôi dạy, Lý Giai Cơ rất quậy phá, luôn thích làm theo ý mình.
Kết quả, đến khi Lý Giai Cơ ba tuổi, hắn đã biến thành một đứa trẻ hư coi trời bằng vung, người thường căn bản không quản lý nổi.
Trộm chó đánh mèo, lừa người, làm điều xấu giống như cơm bữa hàng ngày.
Tuy vậy, hắn cực kì giỏi giả vờ đáng thương, lấy được sự thương cảm từ người khác, khiến họ khó có thể trách phạt hắn, chỉ coi như hắn nghịch ngợm, thật ra không gây ra hậu quả gì.
Song, đến khi Lý Giai Cơ sáu tuổi, hắn không hề thoả mãn với mấy chuyện trêu chọc con gái, bỡn cợt tiên sinh, nhìn lén quả phụ tắm, ngược đãi chó con mèo con trong phủ đến chết, ăn uống chùa trên phố, tranh cướp thứ hắn ưng mắt,... Đây đều là chuyện hắn lặp lại mỗi ngày.
Quả là một tiểu ác bá!
Điều làm mọi người cạn lời chính là mỗi khi hắn làm việc xấu là lại đặc biệt làm bộ vô tội.
Cuối cùng còn tự chối tội cho bản thân.
Nếu thực sự không được để mắt tới, hắn sẽ lập tức chủ động nhận lỗi, tiếp tục giả vờ đáng thương.
Người ta thấy hắn không có cha mẹ từ nhỏ, nên không tiện nói nữa.
Đến lúc lớn hơn chút nữa, sâu trong Lý Giai Cơ lại càng biến thái, gây chuyện một cách trắng trợn.
Năm mười hai tuổi, hắn dụ một bé gái mới mười mấy tuổi đến một gian nhà vắng rồi trói lại, định lóc thịt người sống.
May mà được thị vệ trong phủ phát giác kịp thời nên mới không gây ra thảm kịch trần gian.
Sau chuyện này, cái ác của Lý Giai Cơ hoàn toàn bị phơi bày trước ánh sáng.
Tông Nhân Phủ không thể nhịn thêm nữa, trực tiếp tước đi thân phận hoàng tộc của Lý Giai Cơ, lấy đi toàn bộ tài sản, biến hắn thành dân thường, để hắn tự sinh tự diệt.
Tuy Lý Giai Cơ không cha không mẹ nhưng từ bé chỉ phải giang tay cho người mặc áo, cơm tới tận miệng, sống trong nhung lụa.
Đột nhiên không còn người hầu, không còn nhà, không còn tiền của, hắn bỗng cảm thấy túng quẫn.
Sau cùng, hết cách, chỉ đành ăn xin lề đường, lừa bịp gian lận, tranh đồ ăn với chó hoang, giành chỗ nằm với sài lang.
Trở thành một tên ăn mày gầy trơ xương, áo mặc không đủ che thân.
Đến giờ, Lý Giai Cơ vẫn rất hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận