Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1763 - Con gái chết thì có thể sống lại, Hỗn độn chí bảo thì chỉ có một

Lão Tử lại nói một câu.
Hoàng Vô Tà: “...”
Hắn sắp sụp đổ.
Đại lão, có thể nói xong câu trong một lần được hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn, ta vừa đại hỉ rồi lại đi bi, sắp phát điên mất.
“Được rồi, đã giải thích rõ ràng nghi ngờ trong lòng ngươi, cũng coi như xứng đáng với ít đồ ngươi chia cho ta, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, vậy thì từ biệt tại đây vậy.”
Lão Tử nói xong, thân hình chợt lóe, trực tiếp biến mất không thấy bóng dáng từ bên cạnh Hoàng Vô Tà.
Không chút do dự.
Hoàng Vô Tà thấy Lão Tử đột nhiên rời đi, trên mặt không khỏi lộ ra một chút buồn bã, mất mát.
Lúc trước hắn thấy Thái Thanh Thánh Nhân rất dễ nói chuyện, đối với vấn đề của hắn đều có hỏi tất đáp, trong lòng vẫn nghĩ không biết có thể bái nhập môn hạ Thái Thanh Thánh Nhân, trở thành đệ tử của Thánh Nhân hay không.
Không ngờ Lão Tử lại nói đi là đi luôn.
Hơn nữa lúc này hắn mới biết được, sở dĩ Lão Tử đáp trả mọi vấn đề của hắn thì ra không phải bởi vì Lão Tử dễ nói chuyện, chỉ là bởi vì Lão Tử chia một nửa đồ của hắn, vẫn là nhân quả mà thôi.
Hoàng Vô Tà đứng nguyên tại chỗ, hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc trước, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn cảm thấy, kinh ngạc mình trải qua cả ngày nay, so với tất cả chấn động nửa đời qua của hắn còn kinh khủng hơn, rung động hơn rất nhiều.
Haizz, nếu sớm biết Lý công tử trâu như vậy, lúc nãy khi Dung Nhi bảo ta ở lại thì ta nên ở lại.
Nếu có thể thường xuyên tiếp xúc với Lý công tử, chắc chắn ích lợi không nhỏ.
Chẳng qua điều may mắn chính là, Dung Nhi chưa cùng ta trở về Bách Hoa đảo.
Hơn nữa, ánh mắt Dung Nhi nhìn Lý Nguyên rõ ràng âm thầm si tình Lý công tử.
Nếu Dung Nhi có thể kết đạo lữ với Lý công tử, nghĩ tới đây, miệng Hoàng Vô Tà cũng cười lệch.
“Hắt xì!”
Hoàng Dung đột nhiên hắt xì.
Nàng xoa mũi, có phần nghi ngờ nói: “Xảy ra chuyện gì thế, chẳng lẽ có người đáng nói bậy sau lưng ta?”
“Chúc con hắn sinh ra không có lỗ đít.”
Khóe miệng Lý Nguyên run lên, chỉ cảm thấy tính cách Hoàng Dung cũng quá nam nhân đi, đời này nhất định là không ai thèm lấy rồi.
“Ôi…”
Hoàng Dung hỏi Lý Nguyên: “Lão già điên vừa nãy rốt cuộc là người nào? Sao hắn dám nói mình là Thái Thanh Thánh Nhân? Lá gan cũng quá to đi.”
Lý Nguyên yên lặng đọc sách, không phản ứng với Hoàng Dung.
Hoàng Dung thấy Lý Nguyên không mở miệng, lập tức đi tới trước mặt Lý Nguyên, đoạt lấy tiểu thuyết trong tay Lý Nguyên, tức giận nói: “Tại sao ngươi không nói chuyện.”
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Dù sao ta nói ngươi cũng không tin, còn không bằng không nói.”
Hoàng Dung: “Nếu như ngươi nói thật chứ không nói phét, sao ta lại không tin.”
Lý Nguyên nhún vai: “Ngươi xem, ngươi nói ta nói phét.”
Hoàng Dung: “Ngươi vốn như vậy.”
Leng keng leng keng, ngay vào lúc này, tiếng chuông gió ở cửa đột nhiên vang lên...
Chỉ thấy một nam tử dáng vẻ thật thà, vóc người to lớn, trên vai đeo một túi đồ màu xám đi vào khách điếm.
Nam tử chất phác nhìn thấy Hoàng Dung và Lý Nguyên, lập tức lễ phép khom lưng hỏi: “Xin hỏi hai người, nơi này có thể ở không?”
“Ngươi muốn ở trọ!”
Vẻ mặt Hoàng Dung vui mừng hỏi.
Ông trời có mắt, cuối cùng cũng có khách rồi.
Nếu không phải lo lắng dọa khách thì Hoàng Dung đã không nhịn được muốn hát vang một khúc, bày tỏ ăn mừng.
Nam tử thật thà gật đầu, nói: “Tại hạ Quách Tĩnh, mới tới kinh thành, chuẩn bị tìm chỗ dừng chân, không biết quý tiệm có còn phòng trống hay không?”
Hoàng Dung ném thẳng tiểu thuyết trong tay cho Lý Nguyên, vẻ mặt nhiệt tình nói với Quách Tĩnh:
“Có phòng trống, có phòng trống, khách quan có mấy người? Định ở bao lâu?”
Quách Tĩnh đơn giản nói: “Ta chỉ có một mình, về phần ở vài ngày, ta chưa nói được. Ta nghe nói Trường An là Thánh địa Nhân tộc, cực kỳ náo nhiệt, còn tụ tập môn phái đỉnh cao nhất Hồng Hoang. Vì vậy mấy sư phụ sai ta tới tìm hiểu một chút. Bọn họ cũng không nói để ta tìm hiểu bao lâu.”
Hoàng Dung nghi ngờ mở trừng hai mắt.
Đây chẳng lẽ là kẻ thẳng như ruột ngựa à?
Làm sao mà mới gặp mặt, cái gì cũng đã nói ra bên ngoài rồi?
Chẳng qua, mặc xác hắn có phải thẳng đuột hay không, tới ở trọ là được.
Hoàng Dung đảo mắt lòng vòng, nhiệt tình nói: “Vậy hay là ta giúp ngươi đặt phòng một tháng trước, quan trọng là khách điếm bọn ta rất hút khách, thường xuyên chật ních khách, nếu ngươi ở trong thời gian ngắn, rất có thể sau này phòng sẽ bị những khách khác đặt mất.”
Lý Nguyên ở một bên nghe mà trợn mắt há mồm.
Khách điếm bình thường quỷ cũng không có một con, thế mà Hoàng Dung nói “chật ních khách”.
Thật sự là mồm miệng nữ nhân, quỷ gạt người.
Quách Tĩnh thẳng đuột không nhận ra điểm không đúng, chỉ thấy vẻ mặt hắn cảm kích nói với Hoàng Dung: “Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta đặt một tháng trước vậy.”
quào!
Hoàng Dung thầm kêu một tiếng tốt.
Trên mặt nàng cũng không biểu hiện ra gì, chỉ nói với Quách Tĩnh: “Nơi này của bọn ta là khách điếm cấp cao, mười lượng bạc một ngày, một tháng ba mươi ngày, là ba trăm lượng bạc.”
Nàng nhìn chằm chằm Quách Tĩnh không chớp mắt, sợ Quách Tĩnh bị ba trăm lượng bạc hù dọa.
Giá tiền này, đối với khách điếm đúng là có chút không bình thường.
Song sắc mặt Quách Tĩnh không thay đổ, móc ra vài đĩnh nén vàng lớn nhỏ cỡ nắm tay, đặt trên quầy.
Sau đó xấu hổ hỏi Hoàng Dung: “Không biết có đủ hay không.”
Hoàng Dung nhìn vàng, hai mắt sáng lên.
Nàng vội vàng gật đầu nói: “Đủ rồi, đủ rồi. Ta lấy chìa khóa phòng cho ngươi.”
Quách Tĩnh cầm chìa khóa đi lên lầu, Hoàng Dung lập tức không nhịn được vui mừng trong lòng, vẻ mặt kích động nói với Lý Nguyên: “Phát tài, chúng ta phát tài. Không ngờ, tên thẳng đuột có tiền quá đi.”
Bởi vì lo lắng bị thẳng đuột trên lầu nghe thấy, nên tuy Hoàng Dung kích động nhưng vẫn giảm tiếng nói.
Đương nhiên Lý Nguyên sẽ không thấy tiền sáng mắt giống như Hoàng Dung, hắn thản nhiên nói: “Người ta là Kim Đao phò mã của Đại Mạc quốc phương bắc, đương nhiên là có tiền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận