Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 378 - Quốc sư giá lâm, người trong Phật môn!

“Tiểu Hổ, ngươi đến rồi.” Lý Nguyên nhìn thấy Hoàng Phi Hổ lên tiếng chào hỏi.
Hoàng Phi Hổ đầy lo lắng nói: “Ngươi còn cười được nữa à, ngươi biết ngươi đã gây ra tai họa lớn thế nào không?”
Lý Nguyên phản đối nói: “Cái này mà tính là tai họa gì chứ, chuyện nhỏ mà thôi.”
Hoàng Phi Hổ thấy Lý Nguyên bình chân như vại, trong lòng sốt ruột đến mức giậm chân.
Hắn tức giận nói: “Chuyện nhỏ à? Trụ vương sai ta dẫn theo một vạn Cấm Vệ quân đến bắt ngươi, nếu không phải ta cầu xin Trụ vương thì lúc này phủ đệ của ngươi đã sớm bị Cấm Vệ quân bao vây đến một con kiến cũng chui không lọt rồi.”
Nét mặt của Lý Nguyên vẫn ung dung bình tĩnh, một vạn Cấm Vệ quân nhỏ nhoi trong mắt hắn chẳng khác gì một vạn con kiến.
Đát Kỷ ngược lại hơi lo lắng.
Thực lực Cấm Vệ quân đơn lẻ thì không mạnh nhưng sau khi hình thành quân trận có thể giết Phật chém tiên.
Hơn nữa ở đây là Vương thành, khí vận Nhân tộc chiếu rọi chư tiên, uy áp của Nhân Hoàng đầy rẫy khắp nơi, ảnh hưởng rất lớn đến thực lực của tu sĩ.
Mặc dù nàng biết thực lực của Dương Hòe rất mạnh nhưng nàng không biết, trong giới hạn của khí vận Nhân tộc và uy áp Nhân Hoàng, Dương Hòe có thể phát huy được bao nhiêu thực lực.
Dù sao thì từ khi Nhân tộc quật khởi trở thành chủ của trời đất, vẫn chưa có tu sĩ nào dám đối kháng chính diện với Nhân Hoàng.
Nghĩ đến đây nàng lập tức nói với ca ca: “Hay là chúng ta dẫn theo Bạch Lăng rời khỏi Triều Ca trước đi, không phải xung đột trực diện với bọn họ.”
Hoàng Phi Hổ nói: “Các ngươi không cần chạy, chỉ cần các ngươi giao giao nhân này ra, Đại Vương hứa sẽ không làm hại đến tính mạng của các ngươi.”
Bạch Lăng nghe vậy lập tức căng thẳng đến mức ngừng thở.
Nàng lo lắng nhìn Lý Nguyên và Đát Kỷ, sợ bọn họ sẽ giao mình ra.
Đát Kỷ vội lắc đầu: “Bọn ta sẽ không giao Bạch Lăng ra đâu.”
Hoàng Phi Hổ sốt ruột nói: “Nếu như các ngươi không giao ra, vùng đất Cửu Châu sẽ không có nơi cho các ngươi dung thân. Cần gì phải vì một dị yêu mà để bản thân rơi vào hiểm cảnh chứ.”
Đát Kỷ cứ khăng khăng nói: “Tóm lại, chúng ta sẽ không giao Bạch Lăng ra.”
Hoàng Phi Hổ nhìn Lý Nguyên: “Muội muội ngươi không hiểu chuyện, ngươi đừng giả vờ, giao người ra đi coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Lý Nguyên thản nhiên mỉm cười: “Vậy cũng chưa chắc.”
Hoàng Phi Hổ thấy Lý Nguyên vẫn thờ ơ, kích động muốn hộc máu.
Thật sự là Hoàng đế không gấp Thái giám đã gấp!
“Vù!”
Trong lúc Hoàng Phi Hổ không biết làm thế nào cho phải thì một mũi tên nhọn bỗng từ bên ngoài bức tường bay vào trong sân.
Trên mũi tên còn kẹp theo một tờ giấy.
Đát Kỷ vội vàng mở tờ giấy ra chỉ thấy trên tờ giấy viết hai hàng chữ nhỏ.
Sau khi xem xong, Đát Kỷ đưa tờ giấy cho Hoàng Phi Hổ: “Ngươi xem đi.”
Hoàng Phi Hổ nghi ngờ nhận lấy tờ giấy, sau khi hắn đọc xong nội dung trên tờ giấy không khỏi kinh ngạc.
“Đây là tin tức Tỷ Can cho người gửi đến, Trụ vương thế mà lại không muốn bỏ qua cho các ngươi, hơn nữa còn mời quốc sư đích thân ra tay, nên làm thế nào mới được đây.”
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Ta đã nói rồi, chẳng có gì to tát cả, nhưng mà.” Giọng điệu của hắn thay đổi: “Vì an toàn sau này của ngươi, ngươi vẫn nên ở cùng với bọn họ đi.”
“Ngươi có ý gì?” Hoàng Phi Hổ chưa kịp phản ứng, hắn bỗng phát hiện không biết vì sao bản thân mình lại xuất hiện ở giữa không gian màu xám.
Trong không gian này, mấy ngàn binh lính mặc giáp đang trôi lơ lửng.
Chính là những binh lính biến mất trước đây.
Lúc này, những binh lính đó đang hoang mang mất bình tĩnh, kinh sợ vô cùng.
“Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào vậy?”
“Chúng ta phải rời khỏi đây như thế nào?”
“Mau thả bọn ta ra.”
“Í, lại có một người vào kìa!”
“Đây là trấn quốc Vũ Thành vương phải không?”
“Trời ơi, ngay cả Vũ Thành vương cũng bị bắt.”
Hoàng Phi Hổ nhìn không gian xung quanh cũng sửng sốt không thôi.
Hắn lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.
“Ta đến đây bằng cách nào vậy? Dáng vẻ này cũng khó mà tưởng tượng nổi, thực lực của Lý lão đệ rốt cuộc lợi hại như thế nào?”
“Nhưng mà cho dù Lý lão đệ lợi hại hơn nữa nhưng hắn muốn dựa vào sức mạnh một người chống lại cả vương triều, chỉ là lấy trứng chọi đá. Haiz, hy vọng hắn đừng kích động làm ra chuyện không thể cứu vãn!”
Đát Kỷ thấy Vũ Thành vương bị nuốt vào hư không, nàng lại nói với ca ca: “Ca ca, hay là chúng ta rời khỏi vùng đất rắc rối này trước đi.”
Lý Nguyên vân vê tóc của muội muội: “Ta đã nói rồi, chuyện nhỏ mà thôi ngươi không cần lo lắng.”
“Ầm ầm ầm!”
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa nặng nề từ xa truyền vào trong sân.
Ngoại trừ tiếng vó ngựa, còn có tiếng áo giáp và tiếng ngựa hí, tiếng người quát mắng ồn ào.
“Nhanh lên, mau vây tòa viện này lại.”
“Bắc thang lên.”
“Một con muỗi không được để lọt ra ngoài.”
Rất nhanh, một vạn Cấm Vệ quân khí thế hừng hực, quân uy hiển hách vây kín trạch viện của Lý Nguyên đến con kiến không chui lọt.
Trên bức tường cũng lấp đầy cầu thang.
Nếu cửa chính có bẫy vậy bọn họ trèo tường vào.
n Phá Bại cưỡi Kim Tinh Thú, cung kính đứng ở bên cạnh cái kiệu lớn tám người nâng.
Kiệu phu nâng kiệu vừa nhìn đã biết không phải người phàm.
Tám ngươi kiệu phu dáng người cao lớn như ngọn núi, cao một trượng tám, cả người màu vàng ròng giống như bức tượng người bằng đồng vậy.
Ở giữa cái kiệu tám người nâng, có một đài sen màu vàng, có một hòa thượng béo đầu trọc khoác áo cà sa Bát Bảo ngồi trên đài sen.
Trên người hòa thượng béo tỏa ra kim quang, trông vô cùng trang nghiêm khiến người khác kính nể.
Xung quanh hòa thượng béo còn có bốn tiểu hòa thượng ngồi khoanh chân.
Đôi mắt của tiểu hòa thượng hơi nhắm lại, tay chắp trước ngực, vừa lần tràng hạt vừa tụng phật hiệu.
Mọi người xung quanh nghe thấy phật hiệu giống như từ Cửu Thiên truyền xuống, lộ ra sự thần bí khiến người khác ngây ngốc say sưa.
Ở bốn góc của kiệu tám người nâng bốn vị thiên nữ tay cầm giỏ hoa đang đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận