Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 704 - Quan âm rất ngốc nghếch!

Cuối cùng Tiểu Thanh lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nàng vui mừng đến kêu to nhảy lên.
“Ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Mặc dù Bạch Tố Trinh không khoa trương giống tiểu Thanh, nhưng kích động khó nhịn.
Lý Nguyên nhún vai: “Ta vẫn ở nơi đây.”
Tiểu Thanh kích động nói: “Ngươi có biết không? Những năm này ta và tỷ tỷ đi trang viên tìm ngươi rất nhiều lần, đáng tiếc không tìm được ngươi. Ta còn tưởng rằng ngươi mất tích đâu rồi, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được.”
Lý Nguyên khẩu thị tâm phi nói: “Ta không nghĩ tới các ngươi sẽ đến Trường An.”
Tiểu Thanh giải thích: “Ta và tỷ tỷ tu luyện một thời gian ngắn, cảm thấy có phần nhàm chán, muốn đi lại ở nhân gian, nghe nói Trường An cử hành Pháp hội thuỷ bộ nên tới xem náo nhiệt. Không nghĩ tới gặp được ngươi, thật sự là quá tốt!”
Mặc dù đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng tiểu Thanh vẫn nhớ người này từng cứu tính mạng của nàng, còn có thể chuyện trò vui vẻ với công tử ca thần bí của Nữ Oa.
Lúc trước mấy lần không tìm thấy Lý Nguyên ở Mã gia trang, nàng còn vì điều này mà đau lòng mất mát rất lâu.
“Bạch Tố Trinh bái kiến Lý công tử.”
Rốt cuộc Bạch Tố Trinh đợi được cơ hội, nói câu đầu tiên với Lý Nguyên.
Nàng ưu nhã hành lễ vạn phúc.
Đối với nam tử ôn văn nho nhã, đẹp trai tuấn lãng, thực lực sâu không lường được, Nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Suy cho cùng, đây là người khiến nàng từng đỏ mặt tim đập nhanh.
Mặc dù đã qua lâu như vậy, chẳng qua sau khi nhìn thấy dung mạo của đối phương lần nữa, nàng vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Lý Nguyên gật đầu với Bạch Tố Trinh.
Ngay vào lúc này, Dương Thiền nghe thấy động tĩnh, sau đó đi ra từ viện.
Nàng thấy tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh xinh đẹp động lòng người, trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc một chút.
Đặc biệt là ánh mắt của nàng chú ý tới hai người nhìn Lý Nguyên, tình cảm đong đầy, mặt mày sáng sủa, hình như có vẻ quen biết Lý Nguyên, không khỏi âm thầm tự suy đoán thân phận của hai người.
Mà tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh cũng âm thầm tự suy đoán thân phận của Dương Thiền.
Nữ tử phong hoa tuyệt đại là ai?
Lại ở cùng Lý Nguyên, chẳng lẽ là thê tử của Lý Nguyên hay sao? Hẳn không phải, nhìn đồ nàng mặc, không quá giống!
Cuối cùng, vẫn là Bạch Tố Trinh chủ động hành lễ trước đối với Dương Thiền nói: “Tại hạ Bạch Tố Trinh, bái kiến tiên tử.”
Dương Thiền đáp lễ nói: “Dương Thiền.”
“Ôi, ngươi chính là muội muội của Nhị Lang thần sao?”
Tiểu Thanh kinh ngạc hỏi.
Danh tiếng của Nhị Lang thần ở nhân gian rất lớn, vì vậy gia thế của hắn cũng được một số người biết rõ, hiển nhiên tiểu Thanh cũng nghe nói.
“Đúng.”
Dương Thiền gật đầu thừa nhận nói.
Dương Thiền tò mò hỏi: “Các ngươi trước kia quen biết Lão bản sao?”
Lão bản?
Nghe thấy Dương Thiền gọi, chẳng biết tại sao, tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Thanh thản nhiên đáp lời: “Lý công tử đã từng cứu tính mạng của ta, sau đó thì quen biết. Chẳng qua không nghĩ tới hắn lại đột nhiên biến mất, lần này có thể gặp được hắn, thật là quá ngoài ý muốn, thật là vui.”
Mấy người tán gẫu một lúc, tiểu Thanh đột nhiên nói với Lý Nguyên: “Ngươi biết không? Ban đầu lão nhân kia nhà đưa cho tỷ tỷ rỗng ruột cành dương liễu, lại bị Quan Thế âm cướp mất, ngươi nói Quan âm vô sỉ hay không?”
Lý Nguyên an ủi: “Yên tâm đi, không dùng được bao lâu, cành dương liễu sẽ vật về với chủ.”
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh văn ngôn, tất cả đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bạch Tố Trinh nói: “hôm nay cành dương liễu bị Quan âm độc chiếm, vật về với chủ như thế nào?”
“Đúng vậy!” Tiểu Thanh gật đầu theo nói: “Quan âm sẽ không biết điều trả lại cành dương liễu.”
Lý Nguyên khẽ mỉm cười: “Các ngươi chờ là được.”
Thấy vẻ mặt Lý Nguyên thần bí, hai người tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh không khỏi càng thấy rất tò mò.
Lý Nguyên nói có thật không?
Với tính cách mạnh mẽ của Quan âm, sao cũng sẽ không đem cạnh dương liễu trở về sao? Nhưng tại sao Lý Nguyên lại tự tin như thế?
Có lẽ hắn sẽ không nói lung tung?
Trong lòng Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh lập tức sinh ra vô số nghi vấn.
“Cành dương liễu?”
Ngay vào lúc này, Dương Thiền đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nàng giật mình nói: “Chẳng lẽ nói cành dương liễu trong bình Ngọc Tịnh của Quan âm là của các ngươi sao?”
Bạch Tố Trinh gật đầu nói: “Ban đầu ta ở quý phủ của Lý công tử, biết một lão già thần bí, hắn đưa cho ta một cành dương liễu. Một cây dương liễu có thể quét xuống vạn vật, là một Tiên thiên linh bảo cực phẩm. Đáng tiếc có một lần, ta gặp phải Quan âm, nàng nhìn trúng cành dương liễu trong tay ta, đã nói cành dương liễu có duyên với nàng, bảo ta đưa cho nàng. Ta không muốn, nàng cưỡng đoạt, pháp lực chúng ta không bằng nàng, cũng đành phải để nàng đoạt đi.”
Tiểu Thanh tức giận nói: “Nàng vốn còn muốn giết ta và tỷ tỷ, may mà tỷ tỷ nói nàng là đệ tử của Nữ Oa nương nương, Quan âm có chỗ e dè nên mới không ra tay. Chẳng qua nàng vẫn lấy cành dương liễu.”
Dương Thiền cảm khái nói: “bình thường nhìn thấy Quan âm cứu khổ cứu nạn, từ bi hỷ xả, không nghĩ tới nàng lại làm ra chuyện đáng khinh bỉ như thế.”
Tiểu Thanh khinh thường nói: “Nàng là vì truyền bá giáo nghĩa, phát triển tín đồ. Điển hình người trước một mặt, sau lưng một mặt khác.”
...
“Quan âm đại sĩ đã tới rồi, nghĩa phụ của Tiểu Tê Tử sống ở trong khách điếm ở ngõ nhỏ phía trước.”
Lý Nhị chỉ vào một ngõ hẻm, nói với Quan mi.
Quan âm nhíu mày không dễ dàng phát giác.
Thật là càng ngày càng kỳ quái.
Sao nghĩa phụ của Công chúa là phi phú tức quý chăng? Làm sao sống ở bên trong một khách điếm?
Chẳng lẽ đối phương là Lão bản của khách điếm? Nghĩ tới đây, bản thân Quan âm liền gạt đi.
Suy cho cùng, tại sao nghĩa phụ của công chúa có thể là một tiểu thương? Điều này cũng quá khác lẽ thường.
Mộc Tra phía sau Quan âm, hình như hiểu rõ suy nghĩ của sư phụ, hắn hỏi Đường Vương: “Sao nghĩa phụ của Công chúa sống ở trong một khách điếm chứ? Chẳng lẽ hắn không phải là người trong kinh thành?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận