Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 741 - Tướng Thần bị biến thành cẩu mắt mù

Tướng Thần nhất thời không đỡ nổi.
Cuối cùng hắn cũng xác định một việc, quả thật mình bị nam tử thần bí khó lường kia biến thành một con chó!
Còn là một con chó mù!
“Tiền bối, ta sai rồi.”
Tướng Thần muốn cầu xin tha thứ, để Lý Nguyên biến hắn trở về.
Nhưng tiếng cầu xin tha thứ của hắn lại thành tiếng chó sủa.
“Gâu gâu gâu.”
Tướng Thần lập tức muốn khóc!
Nữ Bạt nhìn con chó, trong lòng đầy sự cảm khái vô hạn.
Ngày hôm qua, Tướng Thần còn liên hợp với Hậu Khanh, suýt chút nữa giết chết nàng, không ngờ trong nháy mắt, một đời thủy tổ cương thì đã bị Lý Nguyên biến thành con chó đơn giản như vậy.
Vận mệnh quá kỳ diệu.
Nàng cũng không biết, rốt cuộc là thủy tổ cương thi quá yêu hay là Lý nguyên quá mạnh?
Nữ Bạt nhịn xuống nỗi cảm thán trong lòng, nhắc nhở Lý Nguyên: “Dù sao hắn cũng là Tướng Thần, để hắn ở lại khách điếm có thể mang đến nguy hiểm cho Tiểu Tê Tử không?”
Lý Nguyên bình thản nói: “Chuyện này đơn giản.”
Hắn nhìn Tiểu Tê Tử: “Ngươi đi lấy đồ chơi trong rương, cầm theo vòng đeo tay của ngươi khi còn nhỏ đến đây.”
Mặc dù Tiểu Tê Tử không biết dụng ý của phụ thân nhưng nàng vẫn hấp ta hấp tấp chạy về phòng mình, lấy vòng bạc đeo tay khi còn nhỏ ra.
“Phụ thân, vòng đeo tay này dùng làm gì?”
Tiểu Tê Tử cầm vòng tay, vẻ mặt tò mò hỏi Lý Nguyên.
Nữ Bạt nhìn về phía vòng tay của Tiểu Tê Tử, chỉ thấy vòng tay màu bạc, đường kính chỉ khoảng ba bốn centimet, mặt trên có ba cái chuông nhỏ.
Nhìn đi nhìn lại thì vòng tay bạc này ngoại trừ chế tác tinh xảo ra thì không còn chỗ gì đặc biệt.
Lý Nguyên dặn dò Tiểu Tê Tử: “Đeo vòng vào cổ con chó mù.”
Tiểu Tê Tử nhìn vòng tay, lại nhìn đầu chó mù: “Ta cảm thấy cái này hơi khó.”
Mặc dù đầu chó mù không lớn nhưng vẫn to bằng miệng bát, không thể đeo vừa vòng tay được.
Lý Nguyên: “Ngươi ném về phía nó là được.”
Tiểu Tê Tử nói gì nghe nấy, ném vòng tay về phía chó mù.
Vòng tay tỏa ra một luồng huyền quang, trực tiếp đeo vào trên cổ chó mù.
Thấy huyền quang, Nữ Bạt không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Vậy mà cái vòng tay này lại là một món linh bảo!
Nàng lập tức xuất ra Thi Hỏa Kim Tinh nhìn về phía vòng bạc trên cổ chó mù, chỉ thấy vòng bạc hiện lên đạo văn dày đặc, linh quang tỏa ra, pháp tắc bay lượn, nhìn thần bí khó lường.
Khí tức này chí ít cũng phải là một món Tiên thiên linh bảo cực phẩm!
Nữ Bạt bị chấn động đến đầu óc tê dại.
Tiên thiên linh bảo cực phẩm, cho dù trong tay Thánh Nhân cũng không có đến mấy món.
Nàng không ngờ một vòng tay bình thường mà lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Cái này xa xỉ quá.
Nhưng so với diện mạo thật của khách điếm này thì Nữ Bạt cảm thấy, một cái vòng tay Tiên thiên linh bảo cực phẩm cũng không phải hoàn toàn không chấp nhận được.
“A, vậy ra chiếc vòng tay thật sự được đeo trên cổ của chó mù.”
Tiểu Tê Tử hết sức kinh ngạc: “Nhưng chiếc vòng này có thể làm được cái gì?”
Lý Nguyên giải thích với Tiểu Tê Tử: “Cái này gọi là chuông bạc ngự thú. Sau khi đeo lên, tất cả hành động của nó đều do ngươi khống chế. Nó sẽ không dám phản kháng.”
“Thật sao? Thần kỳ như vậy?”
Tiểu Tê Tử rất hưng phấn, nàng lập tức ra lệnh cho chó mù: “Chó mù, ngồi xuống.”
Tướng Thần còn đang do dự có nên không chút tôn nghiêm nào ngồi xuống hay không. Kết quả, nó còn không kịp suy nghĩ rõ ràng thì thân thể đã không chịu khống chế mà ngồi xổm trên mặt đất.
Tướng Thần trực tiếp ngốc.
Chiếc chuông bạc ngự thú này rốt cuộc là pháp bảo gì, vì sao có thể khống chế hành vi của nó?
Tiểu Tê Tử thấy chó mù thật sự ngồi xuống, chỉ cảm thấy hết sức hưng phấn. Nàng lại ra lệnh: “Chó mù, đứng lên.”
Tướng Thần chân trước uốn lượn, chân sau đứng lên.
“Ha ha, thật thú vị.”
Tiểu Tê Tử thấy chó mù nghe lời như vậy, lại càng vui vẻ. Nàng tiếp tục trêu đùa chó mù không biết mệt.
Nữ Bạt với vẻ mặt cảm khái đi tới trước quầy rượu. Nàng nhìn Lý Nguyên, cung kính hỏi: “Không biết tiền bối là tu sĩ phương nào, vì sao từ trước tới nay ta chưa từng được nghe nói qua về sự tồn tại của tiền bối?”
Lý Nguyên nhìn điện thoại di động, bình tĩnh nói: “Ta cái gì đều không phải. Ở Hồng Hoang, tồn tại ngươi chưa nghe nói qua có nhiều.”
“Ngài là Thánh Nhân sao?”
Nữ Bạt trực tiếp hỏi ra suy đoán trong lòng.
Lý Nguyên cười nhạt một tiếng: “Thánh Nhân, cũng không phải là chí cao vô thượng tồn tại.”
Nữ Bạt mở to hai mắt nhìn. Thánh Nhân cũng không phải chí cao vô thượng tồn tại, vậy chẳng lẽ tu vi của hắn, đã vượt qua Thánh Nhân ư?
Cái này, da đầu Nữ Bạt lập tức có cảm giác muốn nứt toạc.
Phải biết, toàn bộ Hồng Hoang, có thể vượt qua Thánh Nhân, cũng chỉ có một người là Đạo Tổ Hồng Quân.
Chẳng lẽ Lý Nguyên tu vi, đã đạt tới cảnh giới Đạo Tổ? Nữ Bạt choáng váng!
Loại này đại lão, quả thật đã vượt qua nhận biết của nàng.
Đặc biệt, nghĩ đến mình vậy nhưng nếm qua mì sợi do một vị đại lão như vậy tự tay làm, nàng có cảm giác vô cùng vinh hạnh.
Cái này đủ để nàng khoe khoang mấy đời!
Lý Nguyên thì bình tĩnh nhìn Tây Du phát sóng trực tiếp, cũng không để ý tới Nữ Bạt cảm khái.
Trong video, Tôn Ngộ Không đi hóa duyên cho Đường Tăng, chỉ còn lại Đường Tăng một người ngồi bên dòng suối nhỏ bên cạnh để nghỉ xả hơi.
Đúng vào lúc này, một vầng sáng xuất hiện trước mặt Đường Tăng, ngay sau đó, bóng người theo làn sương mù dần hiện lên.
Đường Tăng lúc đầu tưởng rằng yêu quái. Hắn nhìn kỹ lại, khuôn mặt không khỏi vui mừng.
Không nghĩ tới là Quan âm tỷ tỷ.
Hắn vội vàng đứng lên, đối Quan âm chắp tay trước ngực hành lễ nói: “Bần tăng Đường Huyền Trang, bái kiến Quan âm Đại Sĩ.”
Trên mặt hắn lộ ra một tia nghi ngờ: “Nhiều ngày không thấy, vì sao Quan âm Đại Sĩ gầy đi rất nhiều?”
Quan âm trước kia mặt như trăng tròn, nhìn xem ung dung, xinh đẹp. Nhưng bây giờ lại gầy thành mặt trái xoan, đồng thời trong ánh mắt còn hiện lên vẻ u sầu của Tây Thi ôm ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận