Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 455 - Thật sự là quá thiếu đòn!

Sao Lý Nguyên lại tùy tiện lấy ra cho Ngao Châu ăn chứ, lãng phí chừng nào! Nhớ lúc trước, phụ vương của Ngao Thốn Tâm có được một bàn đào bình thường đã xem là bảo bối, để tất cả Long tử Long tôn, dòng chính của Tây Hải cùng chia nhau, mỗi người cũng chỉ được phân một miếng nhỏ như đầu ngón tay mà thôi.
Mà bàn đào hoa văn tím trong đĩa trái cây lại có hơn mười quả.
Ngao Thốn Tâm lập tức cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Điều này cũng quá rung động rồi.
Lý Nguyên rốt cuộc là ai, hắn chỉ là Địa Tiên kỳ, sao lại có nhiều bàn đào như vậy? Không phải là hắn lén trộm từ chỗ của Tây Vương Mẫu đó chứ, nhưng một Địa Tiên kỳ như hắn lấy đâu ra thực lực đi trộm, nghĩ không ra, nghĩ không ra! Giờ phút này, Ngao Thính Tâm cũng cảm thấy rung động.
Trước đây, nàng luôn nghe phụ vương nói khoác con rể của hắn giỏi giang như thế nào, nhưng nàng lại không có khái niệm cụ thể.
Vả miệng Thánh Nhân đối với nàng quá huyền ảo, quá xa xôi, ảo đến mức cảm thấy không chân thực.
Nhưng hiện tại, chỉ riêng đĩa bàn đào trước mắt, Ngao Thính Tâm rốt cục cũng có thể cảm nhận được muội phu này rốt cuộc giỏi cỡ nào! Ngao Châu lấy lại tinh thần, nàng vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Ông chủ, những quả đào này thật sự là bàn đào sao?”
Ánh mắt của Lý Nguyên vẫn đặt trên bức tượng.
Hắn vừa xử lý chi tiết cuối cùng, vừa bình tĩnh gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Được Lý Nguyên thừa nhận, Ngao Châu nhìn bàn đào bị mình cắn một miếng, hơi chột dạ nói: “Cái đó... ta không biết quả đào này quý giá nên đã ăn một miếng…”
Lý Nguyên không cho là đúng nói: “Vốn là để ngươi ăn.”
Ngao Châu nghe được lời của Lý Nguyên, lập tức có loại cảm giác rơi vào trong bình mật.
Xem ra trong lòng ông chủ còn có ta, bàn đào quý giá như vậy lại là chuẩn bị cho ta, hì hì.
Ngao Châu hạnh phúc đến mức suýt chút nữa bật cười.
Ngao Thính Tâm và Ngao Thốn Tâm nghe vậy, ngưỡng mộ đến mức chảy nước bọt.
Lý Nguyên đối với Ngao Châu cũng quá tốt rồi.
Muốn giành lấy quá đi! Ngao Châu vui vẻ lại cắn một miếng bàn đào, nàng hỏi Lý Nguyên: “Không phải chỉ có Tây Vương Mẫu mới có bàn đào sao, sao ông chủ lại có nhiều như vậy?”
Lý Nguyên thuận miệng nói: “Mấy ngày trước, Tây Vương Mẫu tặng ta mấy chục quả đào, ta vốn không thích ăn, nếu ngươi thích thì ăn nhiều một chút, để đó cũng là lãng phí.”
Ngao Châu: “...”
Nàng nghe Lý Nguyên nói, sao lại cảm thấy không đúng nhỉ, bởi vì ngươi không thích mới đưa cho ta ăn, xem ta như cái máy dọn rác sao! Mặc dù ta rất vui vẻ làm máy dọn rác, chỉ là, thì ra trong lòng hắn vốn không có ta! Hu hu hu, ta muốn thu hồi toàn bộ sự cảm động trước đó.
Cạch! Ngao Châu hóa đau thương thành lượng thức ăn, hung hăng cắn một miếng bàn đào, cứ như xem bàn đào là Lý Nguyên.
Ngao Thính Tâm và Ngao Thốn Tâm thấy Lý Nguyên không quan tâm bàn đào như thế, khóe miệng không hẹn mà cùng co giật.
Lời này thật sự là quá thiếu đòn! Phải biết rằng, hồng hoang có bao nhiêu tu sĩ muốn ngửi ngửi bàn đào không có cơ hội.
Lý Nguyên ngược lại còn ghét bỏ.
“Thính Tâm tỷ tỷ, Thốn Tâm tỷ tỷ, nếu ông chủ không quan tâm thì các ngươi cũng cùng ăn đi, tránh cho những bàn đào này chiếm chỗ của hắn.”
Ngao Châu nói với hai tỷ tỷ.
Ngao Thính Tâm và Ngao Thốn Tâm chần chờ một lúc, thấy Lý Nguyên vốn không nói gì, lúc này hai người họ mới cầm một quả bàn đào cắn một cái.
Hương thơm bốn phía, ngon ngọt mọng nước, linh khí dạt dào, thực sự quá ngon rồi.
Đào ngon như vậy còn có người không thích, không biết hắn nghĩ như thế nào.
Ngao Thốn Tâm càng thêm tò mò Lý Nguyên.
Chỉ cảm thấy Lý Nguyên tràn ngập thần bí.
Rốt cuộc người này là ai, tại sao Tây Vương Mẫu lại tặng hắn nhiều bàn đào đỉnh cấp như vậy? Chẳng lẽ Tây Vương Mẫu cũng bị dung nhan thịnh thế của hắn mê hoặc, ngoại trừ nguyên nhân này thì Ngao Thốn Tâm thật sự nghĩ không ra lý do tại sao Tây Vương Mẫu tặng nhiều bàn đào như vậy.
“Sao vẫn không thấy Đát Kỷ đi ra ngoài?”
Ngao Châu đang ăn bàn đào, kỳ lạ hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Nàng là người ngồi không yên, chạy đi tìm mấy sư tỷ của nàng rồi.”
“Ồ!”
Ngao Châu đột nhiên chú ý tới trên bàn đá còn đặt một chiếc quạt lông vũ, chỉ cảm thấy đẹp dị thường, nàng vừa nhìn đã thích.
Không khỏi cầm lên quạt mấy cái.
“Quạt lông vũ này đẹp quá.”
Ầm! Nàng vừa mới lắc quạt, chỉ thấy một ngọn lửa màu tím trắng từ trên quạt vọt ra ngoài, trực tiếp nhào về phía khuôn mặt trắng nõn của Ngao Châu.
“A!”
Ngao Châu sợ tới mức trực tiếp nhảy dựng lên từ trên ghế, trong lòng bối rối, tay nàng run lên, lập tức ném quạt ra ngoài.
May thay ngọn lửa không lớn, chỉ là một tia nhỏ, Ngao Châu lại quăng kịp thời, cho nên ngọn lửa vốn không làm nàng bị thương.
Nhưng lại làm nàng sợ hãi quá mức.
Mẹ ơi, suýt nữa thì hủy dung rồi! Ngao Thính Tâm và Ngao Thốn Tâm thấy biến cố này, cũng hoảng sợ.
Hai người họ vội vàng quan tâm hỏi Ngao Châu: “Tiểu muội, ngươi không sao chứ?”
“Ngươi không bị thương chứ?”
Trong lòng Ngao Châu còn sợ hãi lắc đầu: “Ta không sao.”
Nàng lại vội vàng nhặt chiếc quạt trở lại, không hiểu hỏi: “Chỉ là, sao quạt này lại có ngọn lửa vậy?”
Lý Nguyên liếc Ngao Châu một cái: “Ai bảo lúc ngươi quạt phóng ra pháp lực?”
“Theo bản năng mà thôi.”
Ngao Châu hơi ngượng ngùng nói.
“Chậc.”
Đúng lúc này, Ngao Thính Tâm nhìn chằm chằm Phượng Hoàng Linh, đột nhiên nhớ đến cái gì đó.
Chỉ thấy biểu cảm của nàng trở nên vô cùng khiếp sợ, miệng há đến mức có thể nhét được một quả trứng ngỗng.
“Ngươi sao vậy?”
Ngao Thốn Tâm nhìn thấy Thính Tâm trợn mắt há mồm, vẻ mặt khó hiểu.
Ừng ực! Ngao Thính Tâm nuốt nước bọt, chỉ vào Phượng Hoàng Linh, khiếp sợ kêu lên: “Quạt, quạt này, sao lại giống Phượng Hoàng Linh, bảo vật trấn tộc của tộc Phượng Hoàng vậy?”
Phượng Hoàng Linh? Ngao Thốn Tâm và Ngao Châu nghe vậy, tinh thần đều chấn động, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm quạt lông vũ, tròng mắt không thèm đảo.
Được Ngao Thính Tâm nhắc nhở, bọn họ hậu tri hậu giác phát hiện quạt lông vũ này thực sự rất giống với Phượng Hoàng Linh trong truyền thuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận