Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 150 - Nhạc phụ nhìn con rể, càng nhìn càng tức

“Lý đạo hữu, lần này ta và Đa Bảo đạo nhân đến tìm ngươi thật ra là muốn nhờ ngươi giúp tính một quẻ.”
“Ta nghe Lâm đại tỷ nói, trước nhà của ông chủ có một cây hòe gai lớn, chính là ở đây.” Ngao Châu nhìn thấy cây hòe gai trước cửa, mừng rỡ nói với phụ vương.
“Ở đây sao?” Ngao Quang nhìn trạch viện bình thường hơi khinh thường chép miệng: “Không có linh khí, chẳng qua chỉ là một nơi phàm tục.”
Ngao Châu không yên tâm nhắc nhở phụ vương: “Phụ vương, lát nữa sau khi gặp ông chủ, ngươi đừng tức giận, ta thấy con người hắn thật ra cũng không xấu.”
Ngao Quang nhìn Ngao Châu bằng ánh mắt nghi ngờ: “Ngươi bị tiểu nhị của hắn bắt rửa bát mấy tháng, vậy mà lại nói hắn không xấu.” Ánh mắt của hắn dừng lại: “Hắn bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bỗng nhiên ngươi hỏi hắn bao nhiêu tuổi làm gì?” Ngao Châu cảm thấy kỳ lạ.
Ngao Quang hạ giọng nói: “Ngươi đừng quan tâm, nói xem hắn bao nhiêu tuổi rồi, trông như thế nào?”
Ngao Châu nói: “Chính xác bao nhiêu tuổi thì ta không biết, nhưng trông hắn rất trẻ, diện mạo phong độ hiên ngang, hào hoa phong nhã, chỉ là không biết thương hoa tiếc ngọc, thấy ta ngã cũng chẳng đỡ ta một cái.”
Giọng nói của Ngao Châu ngày càng nhỏ, bởi vì nàng cảm thấy bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo hơn.
“Chuyện gì thế này, mặt trời chói chang như vậy, sao khí hậu đột nhiên giảm xuống vậy?” Nàng thắc mắc đánh giá bầu trời một cái.
Ánh mắt Ngao Quang lạnh lẽo.
Trong lòng liên tục cười lạnh.
Được lắm, ta còn tưởng ngươi chỉ là một ông chủ lòng dạ độc ác.
Không ngờ lại còn dám câu dẫn nữ nhi của ta.
Nhìn thấy dáng vẻ khen không dứt miệng của nữ nhi, dường như đã bị mê hoặc không nhẹ.
May mà ta đi theo đến đây, nếu không e rằng nữ nhi phải đổi họ luôn rồi!
Không được, ta phải cho tên tiểu tử đó biết khó mà lui, không thể để cho nữ nhi bị một tiểu tử Nhân tộc lừa gạt được.
Trong lòng đã có chủ ý Ngao Quang ung dung thản nhiên nói với nữ nhi: “Gõ cửa đi.”
Ngao Châu bước lên gõ cửa.
Dương Hòe biếng nhác mở cửa ra.
“Lão bá, bọn ta đến tìm ông chủ của Khoái Hoạt Lâm, hắn có ở nhà không?”
Dương Hòe thản nhiên đáp: “Các ngươi đến trả tiền đúng không? Công tử đã căn dặn đưa tiền cho ta là được rồi.”
“Í, sao hắn lại biết bọn ta sẽ đến đây trả tiền?” Ngao Châu đầy kinh ngạc.
Ngao Quang cũng hơi ngạc nhiên.
Lẽ nào người đó còn có năng lực đoán trước hay sao?
Dương Hòe chẳng có nghĩa vụ phải giải thích.
Chỉ xem như chưa nghe thấy.
Thấy một lão già trông cửa đã vênh váo như thế, chủ nhân chắc cũng chẳng tốt lành gì. Ấn tượng của Ngao Quang về ‘ông chủ’ trong miệng Ngao Châu ngày càng tệ.
Nữ nhi nhất định không thể ở bên loại người như vậy!
Ngao Quang vừa nghĩ trong lòng, ngoài miệng nói với Dương Hòe: “Bọn ta muốn đích thân trả tiền cho công tử ngươi, mong ngươi báo một tiếng.”
Không nhìn thấy người thật, sao hắn có thể dạy dỗ đối phương được?
Dương Hòe chép miệng nói: “Một ít bạc vụn cũng không có, ngươi nghèo đến thế sao? Tự mình vào đi.”
Thấy Dương Hòe châm chọc, sắc mặt Ngao Quang thoáng chốc đỏ cả lên, chòm râu không ngừng run rẩy.
Ta, Đông Hải Long Vương, giàu khắp tứ hải, lại bị người ta chê nghèo! Ai có thể nói ra lời nói buồn cười hơn thế nữa, ta cho hắn một kho châu báu!
“Phụ vương, chúng ta vào thôi.” Ngao Châu không thèm chấp nhặt với lão gia trông cửa, nàng kéo phụ vương đi vào cửa.
Lúc Ngao Quang đi ngang qua Dương Hòe, lạnh nhạt nói với Dương Hòe: “Nhân tộc vô tri, ngươi có biết không, tài sản của ta đủ để mua mười vạn cái viện như của ngươi.”
Nói xong, hắn tiêu sái đi vào trong, phong độ không thể tả.
Dương Hòe trợn trắng mắt, u ám nói: “Cho dù ngươi tróc Long Gân xuống cũng chẳng mua nổi một mảnh đất trong viện này đâu.”
Bịch!
Ngao Quang chợt chao đảo, tức thì ngã xuống đất.
Long Gân?
“Sao ngươi biết được thân phận của ta?” Ngao Quang kinh hãi nhìn Dương Hòe chằm chằm.
Dương Hòe lại không thèm để ý Ngao Quang nữa, đóng cửa lại, cầm cái chổi đi quét dọn.
Ngao Quang muốn đuổi theo hỏi, nhưng Ngao Châu cản phụ vương lại.
“Được rồi, lúc đầu ông chủ cũng chỉ một cái liền biết thân phận của ta, còn biết ta sẽ về Đông Hải, có lẽ ông chỉ nói cho lão nhân ấy biết.”
Ngao Quang nghe vậy không khỏi càng kinh ngạc hơn.
Ông chủ này dường như không tầm thường.
Nhưng mà, không mua nổi một mảnh đất? Ngươi cho rằng đây là đạo trường của Thánh Nhân à?
Ngao Quang vô cùng không phục.
Hai người đi vào trong viện.
Ngao Quang tức giận bất bình nói: “Không ra đón tiếp chúng ta, cũng không thu xếp một người đến dẫn đường. Chủ nhân nhà này cũng không biết đạo tiếp khách lắm.”
Hai người đi đến một tòa viện.
Chỉ thấy trong viện tràn ngập hoa tươi khoe màu đua sắc.
Hai mắt Ngao Châu sáng lên, gương mặt liền lộ ra nét kinh ngạc: “Những bông hoa này đẹp quá đi.”
Mặc dù Ngao Quang cũng cảm thấy hoa này đẹp nhưng hắn sẽ không thừa nhận.
Hắn giả vờ khinh thường nói: “Chẳng qua là hoa bình thường, biển san hô ở Long cung chúng ta còn đẹp hơn nhiều.”
Đi qua biển hoa, hai người lại tiến vào một thạch lâm.
Trong thạch lâm, các loại giả sơn được chế tác tinh xảo, suối chảy róc rách, yên tĩnh uốn quanh, Ngao Châu cảm thấy trong lòng vui tươi thanh thản.
“Không ngờ ông chủ cũng biết hưởng thụ, vừa có hoa, vừa có giả sơn kỳ thạch, thế mà đẹp hơn cả Long cung của chúng ta.”
“Ham thú chơi bời.” Ngao Quang thản nhiên nói.
Ngao Châu hơi khó hiểu nhìn phụ vương một cái, nàng cảm thấy hình như phụ vương có thành kiến với ông chủ kia.
Có lẽ bất mãn việc ta rửa bát mấy tháng nhỉ!
Hai ngươi đi qua thạch lâm lại đến một trì đường, bên trong một đình nghỉ mát bên cạnh trì đường, cuối cùng Ngao Châu cũng đã thấy Lý Nguyên.
Ngay lúc Ngao Châu định lên chào hỏi Lý Nguyên, bỗng nhiên nàng phát hiện phụ vương đứng im bất động, hai mắt ngớ ra, đồng tử giống như một cái chuông đồng, dường như nhìn thấy một việc gì đó rất đáng sợ.
Ngao Quang lúc này thật sự nhìn thấy việc đáng sợ nhất.
Thế mà hắn lại thấy hai vị Thánh Nhân Nữ Oa và Thông Thiên giáo chủ ở trong đình nghỉ mát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận