Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 411 - Lý gia, Lý tổ tông

Khổng Tuyên lập tức mừng rỡ đi đến trước mặt Dương Hòe, đôi mắt hưng phấn đánh giá Hỗn độn linh tài bị Dương Hòe quét vào trong đồ hốt rác. Trong phút chốc bị hoa cả mắt, không biết nên chọn cái nào mới được.
Cuối cùng hắn nhìn thấy một Hỗn độn huyền kim có thể tích lớn nhất, to bằng một quả dưa hấu, vì thế bèn chọn Hỗn độn huyền kim.
Hắn giơ tay ra bắt lấy Hỗn độn huyền kim.
“A.”
Hắn lại không cầm lên nổi.
Cái này nặng bao nhiêu vậy?
Trong lòng Khổng Tuyên đầy kinh ngạc mà nghĩ thầm.
Cùng với sự kinh ngạc, hắn lại dấy lên một thắc mắc.
Tại sao Dương Hòe lại quét nhẹ nhàng như vậy?
Xem ra người hầu canh cửa này của Lý Nguyên thật sự thâm sâu khó lường!
Chẳng trách Nữ Oa cũng gọi hắn là tiền bối!
Khổng Tuyên vừa cảm khác vừa thi triển thần quang ngũ sắc.
Xoẹt một cái, Hỗn độn huyền kim đó đã bị Khổng Tuyên thu vào trong thần quang ngũ sắc.
Nương nhờ vào ngũ hành chi lực, mặc dù giữ Hỗn độn huyền kim vào trong thần quang, nhưng Khổng Tuyên phát hiện cử động của bản thân không linh hoạt như lúc bình thường nữa.
Hỗn độn linh tài quả nhiên đáng sợ như thế.
Cho dù người bình thường gặp được, đưa hắn cầm hắn không cầm nổi.
Khổng Tuyên nhìn Dương Hòe nhấc Hỗn độn linh tài trong đồ hốt rác đi, trong lòng càng cảm khái vạn lần.
Rốt cuộc thực lực của Dương Hòe ở cấp bậc nào mới có thể nhấc vật nặng trông nhẹ nhàng như thế. Hơn nữa cái đồ hốt rác kia lại có thể chứa hết nhiều Hỗn độn linh tài như vậy, e rằng không phải là vật bình thường.
Khổng Tuyên đè nén nỗi cảm khái trong lòng, hắn quay về bên trong đình nghỉ mát cung kính ôm quyền với Lý Nguyên: “Đa tạ Lý gia ban bảo vật.”
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu.
Mặc dù tiếp xúc với Lý Nguyên không lâu nhưng Khổng Tuyên đã hiểu rõ tính cách của Lý Nguyên, biết rõ Lý Nguyên không thích nói lời khách sáo, thế nên hắn bèn nói thẳng ra mục đến lần này đến tìm Lý Nguyên.
“Lý gia, lần trước ngươi nói ta sẽ làm hòa thượng, còn nói chuyển kiếp làm tọa kỹ cho người ta, không biết có cách gì để ta tránh được những chuyện này không?”
Lý Nguyên đặt hộp thu âm xuống, lắc đầu nói: “Ngươi gần như không có cách để tránh kết cục này.”
“Tại sao?” Khổng Tuyên thất vọng và mất mát.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Thật ra kết cục này cũng coi như không tệ đối với ngươi.”
Khổng Tuyên cạn lời nói: “Thành hòa thượng, làm tọa kỵ mà tốt sao?”
Lý Nguyên bình tĩnh đáp: “Bởi vì ngươi cả gan làm loạn, lại bị ràng buộc với khí vận quốc gia của Thương triều, ngươi dùng quốc vận của Thương triều đột phá tu vi, khi quốc vận của Thương triều suy yếu ngươi đương nhiên cũng sẽ bị phản phệ. Nếu như theo kết cục bình thường, ngay lúc Thương triều bị diệt, ngươi cũng chết tiêu tan cùng với đó. Cho nên ngươi có thể giữ tu vi để sống, thật ra đã là không tệ rồi.”
Vẻ mặt Khổng Tuyên lộ ra kinh hãi nhìn Lý Nguyên: “Vậy mà ngươi lại biết quan hệ giữa ta với Thương triều?”
Đương nhiên mối quan hệ giữa Khổng Tuyên và Thương triều không chỉ đơn giản là một nguyên soái.
Huyền Điểu sinh Thương.
Huyền Điểu này chính là Khổng Tuyên.
Ban đầu, hắn nhìn ra được tố chất trở thành Nhân Hoàng của quân chủ khai quốc Thương triều Thành Thanh, cho nên hắn âm thầm kết minh với Thành Thang, hắn bảo hộ cho giang sơn và hậu duệ của Thành Thang, còn Thành Thang lại lấy Huyền Điểu làm đồ đằng, cung phụng Khổng Tuyên.
Sở dĩ Khổng Tuyên có thể đột phá Chuẩn Thánh nhanh như vậy, bao gồm cả việc tu luyện thần quang ngũ sắc đến cực hạn là bởi vì sử dùng khí vận Thương triều để tu hành.
Tuy nhiên, vì cái gọi là thành cũng Thành Thang, bại cũng Thành Thang.
Hắn và khí vận Thương triều đã bị ràng buộc chặt chẽ với nhau, khi khí vận Thương triều suy yếu, theo lẽ thường hắn cũng phải nhận phản phệ, gần như không có cách nào tránh khỏi.
Có điều, chuyện này, Khổng Tuyên tự nhận là làm vô cùng bí mật.
Ngoại trừ bản thân hắn và Nhân Hoàng các triều đại Thương triều, bên ngoài gần như không ai biết đến sự hiện diện của hắn.
Bởi vì thân phận bên ngoài của hắn là nguyên soái Thương triều, cho nên ngay cả Thánh Nhân, cũng sẽ không nhận ra điều gì bất thường từ khí vận.
Thế nhưng hắn không ngờ được Lý Nguyên lại rõ rành rành.
Song, Lý Nguyên càng thần kỳ, đối với lời nói của Lý Nguyên, Khổng Tuyên tin theo không chút nghi ngờ.
“Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?”
Khổng Tuyên kìm nén cảm xúc trong lòng, không bỏ cuộc mà tiếp tục truy vấn.
Lý Nguyên đáp: “Đương nhiên là không phải không còn cách nào.”
Khổng Tuyên lập tức lộ vẻ hưng phấn: “Lý gia nói nhanh đi!”
Lý Nguyên thong thả nói: “Thánh Nhân không liên quan đến nhân quả hồng hoang, nếu ngươi có được sự che chở của Thánh Nhân, để hắn dùng đại pháp lực chặt đứt mối liên kết giữa ngươi với nhân quả Thương triều, theo lẽ thường là ngươi sẽ không bị ảnh hưởng gì.”
Sau khi Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đưa Khổng Tuyên đi độ hóa ở Tây Phương đã chặt đứt mối liên hệ giữa Khổng Tuyên và nhân quả Thương triều.
Có điều phải trả một cái giá rất đắt, đó là... Khổng Tuyên phải trở thành vật cưỡi của Chuẩn Đề đạo nhân.
Vì để trấn an Khổng Tuyên, cũng cấp cho hắn một cái danh xưng là Khổng Tước Đại Minh vương.
Trong mắt Khổng Tuyên lóe lên tia do dự, nhận được sự bảo hộ của Thánh Nhân, điều này không dễ chút nào.
Thánh Nhân không phải cha ta, liệu bọn họ sẽ giúp ta sao, chỉ sợ ta phải trả một cái giá tương đương.
Đột nhiên, Khổng Tuyên đảo mắt.
Thánh Nhân không phải cha ta, nhưng Lý Nguyên lại là ông nội ta! Lý gia suy tính cẩn thận chu toàn, Nữ Oa nương nương cũng kính nể không thôi. Hơn nữa hắn còn có Hỗn độn linh tài, thuộc hạ dưới trướcnhiều như vậy, ngay cả Nữ Oa nương nương cũng muốn xưng hô tiền bối, chắc chắn có thể bảo hộ cho ta.
Nghĩ như vậy, ngay lập tức Khổng Tuyên cười tươi như hoa nói với Lý Nguyên: “Lý gia, ngươi nhất định có đủ thực lực chặt đứt nhân quả này cho ta đúng không? Nếu như vậy thì làm phiền ngươi giúp ta được không?”
Lý Nguyên lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi không cố lấy miếng Hỗn độn huyền kim này, nói không chừng ta còn giúp ngươi, nhưng bây giờ ấy à, ngươi đừng có mơ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận