Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1826 - Bớt đau buồn đi, ngươi phải kiên cường

Ý trong lời nói của Lý Nguyên đã rất rõ ràng. Hắn sẽ không vì trước đây Tiết Bảo Thoa tự mình oán thầm hắn mà làm gì Tiết Bảo Thoa.
Nhưng sau này bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, chớ đừng nói chi là phát triển lên chút gì đó với Tiết Bảo Thoa.
Tiết Bảo Thoa nghe vậy, trong lòng lập tức ngập tràn cảm giác mất mát thật sâu.
Xem ra mình và Lý Nguyên hoàn toàn đến được với nhau rồi.
Cuối cùng, người một nhà Tiết Bảo Thoa mang theo tâm trạng phức tạp quay trở lại phòng khách.
Sau khi cả nhà Tiết Bảo Thoa đi lên lầu rồi, Hoàng Dung mới đi ngay đến bên cạnh Lý Nguyên. Nàng hé miệng, vốn định hỏi Lý Nguyên về việc Lý Nguyên và Tiết Bảo Thoa ở Tô phủ đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tiết Bảo Thoa lại muốn lấy lòng Lý Nguyên?
Nhưng đúng vào lúc này, Hoàng Dung đột nhiên trông thấy Quách Tĩnh đi vào khách điếm.
Chẳng qua mặt mày Quách Tĩnh đang ngơ ngác, trên mặt đầy vẻ hồn xiêu phách lạc.
Sau khi Quách Tĩnh đi vào khách sạn cũng không chào hỏi mọi người mà cứ im lặng ngồi vào trên chiếc ghế đơn ở trước quầy rượu. Sau đó mặt mày dại ra, hai mắt cũng đã mất đi tiêu cự, như thể không hề nhìn thấy mọi người vậy.
Biểu hiện kỳ lạ của Quách Tĩnh lập tức gợi lên sự tò mò của đám người.
“Quách đại ca, ngươi bị làm sao vậy?”
Mộc Niệm Từ thấy thế thì không khỏi tò mò hỏi Quách Tĩnh.
“Tiểu tử này giống như là bị trúng tà vậy.”
Hoàng Dung phỉ nhổ.
“Hả?”
Quách Tĩnh mờ mịt nhìn ra xung quanh. Sau khi hắn nhìn thấy Mộc Niệm Từ, Hoàng Dung và Lý Nguyên thì lập tức giật mình nói: “Hả, ta đi vào khách điếm bằng cách nào vậy?”
Lý Nguyên, Hoàng Dung, Mộc Niệm Từ: “…”
Ba người không còn gì để nói.
“Quách đại ca, ngươi sao thế? Sao cảm giác giống như bị mất hồn vậy?”
Mộc Niệm Từ tiếp tục hỏi Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh thở dài, nói: “Vừa rồi mới phát hiện một chuyện khiến cho ta nghĩ cách nào cũng nghĩ không thông.”
“Chuyện gì, nói ra để chúng ta giúp ngươi suy nghĩ nè.”
Mặt mày Hoàng Dung đầy vẻ hiếu kỳ.
Quách Tĩnh nhìn Mộc Niệm Từ, trên mặt hơi có vẻ do dự.
Hắn không biết có nên nói chuyện Dương Khang thành thân cho Mộc Niệm Từ biết hay không. Dù sao thì hắn cũng biết Mộc Niệm Từ thật sự rất thích Dương Khang.
Nàng có thể chịu nổi đả kích này hay không?
“Sao ngươi không nói? Đừng cố ý kích thích khẩu vị của mọi người có được không?”
Hoàng Dung giục Quách Tĩnh nói.
Quách Tĩnh suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này không cần thiết phải giấu diếm Mộc Niệm Từ.
Có lẽ việc này còn có thể khiến cho Mộc Niệm Từ hoàn toàn hết hy vọng với Dương Khang.
Hắn nghĩ tới đây, lập tức mở miệng nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy Dương Khang.”
“Dương Khang? Hắn sao rồi? Có phải hắn đã hoàn toàn rời khỏi Vương phủ rồi không?”
Mộc Niệm Từ nghe được tên của Dương Khang thì kích động hỏi ngay.
Quách Tĩnh: “Hắn đã thành thân rồi.”
“Không thể nào.”
Mộc Niệm Tử sửng sốt đứng phắt dậy, trên mặt đầy vẻ khó tin, còn hơi có vẻ bối rối:
“Sao Dương Khang có thể thành thân được chứ? Điều này sao có thể?”
Quách Tĩnh chân thành nói: “Đây là sự thật, mới vừa rồi ta còn tận mắt nhìn thấy Vương phi của Dương Khang, không lầm đâu.”
Kỳ thật trong lòng Mộc Niệm Từ cũng đã biết rõ, với tính cách của Quách Tĩnh, hắn không có khả năng nói dối.
Chỉ là, nàng có làm sao cũng không cách nào chấp nhận được sự thật Dương Khang đã thành thân.
Nàng mất hồn hỏi Quách Tĩnh: “Người Dương Khang cưới là ai? Tại sao hắn lại đột nhiên thành thân cơ chứ?”
Quách Tĩnh khổ sở đáp: “Người hắn cưới chính là Hoa Tranh công chúa của Đại Mạc quốc.”
Phụt!
Ban đầu Hoàng Dung vẫn luôn im lặng hóng hớt chuyện.
Lúc sau nàng nghe được mấy chữ “Hoa Tranh công chúa” thì lập tức nhịn không được phun thẳng ra ba lít nước ga mặn.
Tin đồn này cũng quá chấn động rồi thì phải?
Nàng nhịn cảm giác khiếp sợ xuống, gấp không kịp chờ hỏi Quách Tĩnh: “Hoa Tranh công chúa, vị hôn thê Đại Mạc của ngươi không phải tên là Hoa Tranh công chúa sao? Chẳng lẽ cái tên này rất phổ biến ở Đại Mạc quốc?”
Quách Tĩnh cười khổ nói: “Đây là cùng một người!”
Ặc!
Hoàng Dung há hốc mồm, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Thảo nào trước đó Quách Tĩnh lại mất hồn mất vía như vậy. Vị hôn thê bị người khác cạy ra, chuyện này cho dù đặt ở trên người ai thì đều phải hồn vía lên mây.
Hồi lâu, Hoàng Dung mới nói với Quách Tĩnh một câu: “Nén bi thương, ngươi phải kiên cường.”
Quách Tĩnh: “…”
“Điều này không thể nào.”
Mộc Niệm Từ vẫn không cách nào chấp nhận được hiện thực này. Nàng hồn bay phách lạc nói: “Không phải Dương Khang nói thích ta, tương lai sẽ cưới ta làm vợ sao? Sao hắn lại đột nhiên cưới người khác được chứ? Quách đại ca, đây nhất định là ngươi vì muốn ta hết hy vọng với Dương Khang nên cố ý gạt ta đúng không?”
Mặt Mộc Niệm Từ đầy hy vọng nhìn Quách Tĩnh, nàng hy vọng Quách Tĩnh nói “đúng” biết bao.
Nhưng Quách Tĩnh còn chưa kịp mở miệng thì Hoàng Dung đã lên tiếng nói với Mộc Niệm Từ: “Nếu như Quách Tĩnh muốn gạt ngươi thì hắn cũng sẽ không lấy vị hôn thê của mình ra gạt ngươi đâu.”
Quách Tĩnh nghe vậy thì không khỏi cười khổ: “Đúng vậy.”
Bịch!
Mong mỏi sau cùng của Mộc Niệm Từ tan biến. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, lập tức ngồi phịch xuống đất, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng sâu sắc.
Nước mắt trong nháy mắt đã rơi ướt gò má nàng.
Hoàng Dung nhìn dáng vẻ lung lay sắp đổ, đau lòng muốn chết của Mộc Niệm Từ, không đành lòng lên tiếng:
“Mộc cô nương, ngươi cũng không cần phải đau lòng. Dương Khang không cưới ngươi thì đây là thiệt thòi của hắn. Dù sao với nhân phẩm của Dương Khang, nếu như ngươi thật sự sống chung với hắn không chừng sẽ còn bị ấm ức nhiều nữa. Nói đến, dù sao ngươi và Dương Khang cũng không có gì nên chỉ có thể coi như thất tình mà thôi. Ngươi xem Quách Tĩnh người ta, chính vị hôn thê gả cho người khác, thế này mới là thảm thật sự.”
Quách Tĩnh: “…”
Hắn rất muốn hỏi Hoàng Dung, ngươi có thể cư xử tôn trọng nhau được không?
“Ọe!”
Mộc Niệm Từ đột nhiên cảm thấy buồn nôn muốn ói, lập tức phát ra một hồi tiếng nôn ọe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận