Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1368 - Ta chính là tên hề!!

Tâm tư của Lâm Mặc nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Hắn tò mò hỏi Lý Nguyên: “Không biết một bộ điện thoại di động này cần bao nhiêu tiền?”
Lý Nguyên: “Mười vạn lượng bạc.”
Trời đất!
Lâm Mặc âm thầm líu lưỡi không thôi.
Một bộ điện thoại mà đáng giá mười vạn lượng bạc, chẳng lẽ thế giới này xảy ra lạm phát nghiêm trọng?
Bạc tràn lan khắp nơi?
Điện thoại đáng giá mười vạn lượng, vậy tòa trang viên này còn không phải tốn cả trăm vạn, ngàn vạn sao?
Nhưng Lâm Mặc không có nhiều bạc như vậy.
Xem ra, bây giờ chỉ còn một biện pháp để có được tòa trang viên này!
Trong mắt Lâm Mặc lóe lên một tia sáng.
Sau đó, mời xem ta khỏe khoang như thế nào đi!
Chỉ thấy hắn lật bàn tay một cái, trong tay lập tức xuất hiện một cái bình ngọc nhỏ tinh xảo.
Lâm Mặc đổ ra một viên đan dược màu xanh từ trong bình ngọc.
Đan dược có ánh sáng rạng rỡ, chỉ nhìn đã biết không bình thường.
Lâm Mặc đặt đan dược ở trước mặt Lý Nguyên, ánh mắt sáng rực nhìn xem Lý Nguyên, nói: “Đây là Thanh Mộc Linh Đan, là đan dược do ta luyện chế, có thể gia thắng thể chất, tiêu trừ bệnh tật, kéo dài tuổi thọ. Gặp mặt tức là có duyên, viên linh đan này đưa cho Lý huynh để trả ơn mời nước của Lý huynh.”
Mục đích thật sự của hắn đương nhiên không phải là trả ơn cho Lý Nguyên.
Thật ra, hắn muốn gián tiếp cho Lý Nguyên thấy, hắn có thể luyện chế linh đan, không phải là người bình thường.
Người bình thường gặp được cao nhân trong truyền thuyết, tự nhiên sẽ kinh ngạc, sợ hãi, tò mò, ngưỡng mộ.
Mà chỉ cần có thể doạ Lý Nguyên, chuyện Lâm Mặc muốn có toà viện này sẽ dễ như trở bàn tay.
Tính toán trong lòng Lâm Mặc đang đánh vang.
Lý Nguyên nhìn linh đan còn không đến có nổi phẩm cấp trước mặt, biểu cảm không còn gì để nói.
Loại linh đan đẳng cấp thấp này đều không có hiệu quả với Luyện Khí Kỳ tu sĩ, bất kỳ tu sĩ nhỏ nào đều có thể luyện chế ra được. Lâm Mặc còn không biết ngại mà lấy ra dụ dỗ hắn, thật là không biết thì không sợ.
“Đan dược này, ngươi giữ lại đi, nó vô dụng với ta.”
Lý Nguyên từ chối Lâm Mặc.
Lâm Mặc cho rằng Lý Nguyên không tin vào hiệu quả của Thanh Mộc Đan, hắn lập tức làm chút thủ đoạn, âm thầm khống chế chén trà, ấm trà, đan dược trước mặt để chúng bay lơ lửng.
Dùng cái này để chứng minh hắn không phải là lừa đảo, mà thật sự là thế ngoại cao nhân nắm giữ thần lực.
Nhìn toàn bộ đồ trên bàn đều đang bay lơ lửng, lúc này Lâm Mặc mới không chút hoang mang nói với Lý Nguyên: “Lý huynh không cần lo lắng, đan dược này không lừa ngươi...”
1 - 2 - 3, kinh ngạc đi, sợ hãi đi, ngưỡng mộ đi!
Trong lòng Lâm Mặc đếm từ một tới ba, chờ Lý Nguyên trợn mắt, há hốc mồm, quỳ lạy
Tuy nhiên, hắn đếm đến 10, nhưng Lý Nguyên vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh ngồi ở đó, không có vẻ gì là giật mình.
Đừng nói đến quỳ lạy.
Lâm Mặc có chút mờ mịt.
Hắn không hiểu tại sao Lý Nguyên có thể thờ ơ?
Chẳng lẽ, hắn không nhìn thấy những vật này đều đang trôi nổi sao?
Chẳng lẽ, hắn không cảm thấy chuyện này thần kỳ, không thể tưởng tượng nổi sao?
Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
Còn có, tại sao thân thể của cô nương xinh đẹp bên cạnh lại run?
Nàng đứng mệt rồi sao?
Thược Dược ở một bên đang cố gắng hết sức kiềm chế không cười thành tiếng.
Nàng không nghĩ tới, một người bình thường không có từ vị bằng cả Địa Tiên, thế nhưng không biết ngại mà khoe khoang pháp thuật trước mặt công tử.
Mà thứ hắn đem ra khoe khoang còn là Phiêu Phù Thuật đơn giản nhất.
Trời ơi, không biết là ai cho hắn can đảm này!
Lý Nguyên nhịn cười, hắn nói với Lâm Mặc nói: “Ta biết đan dược này, không phải gạt người. Chỉ là, cấp bậc của nó quá thấp, không có tác dụng với ta.”
Lý Nguyên quét tay áo, đồ uống đang trôi nổi, tất cả đều rơi xuống mặt bàn, vị trí rơi xuống không chút thay đổi so với vị trí ban đầu.
Nhìn xem biến cố bất thình lình, Lâm Mặc há hốc miệng, trợn tròn hai mắt.
Chẳng lẽ, người này cũng có pháp thuật?
Nhưng vì cái gì ta không có cảm nhận được trên người hắn có linh lực ba động?
“Ngươi, ngươi cũng có pháp thuật sao?”
Lâm Mặc giật mình hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu: “Ta biết một chút.”
Lâm Mặc: “...”
Được đến câu trả lời của Lý Nguyên, Lâm Mặc càng im lặng.
Hắn không nghĩ tới, Lý Nguyên lại biết pháp thuật.
Trước đó, hắn thấy Lý Nguyên lấy điện thoại di động ra, hắn còn tưởng rằng đây là một thế giới khoa kỹ.
Không nghĩ tới, ngay cả pháp thuật đều có.
Đây rốt cuộc là thế giới gì vậy?
Trước đó hắn còn định khoe khoang pháp thuật để khiến Lý Nguyên phải kinh ngạc, sợ hãi.
Không nghĩ tới, ta chính là tên hề!
Xấu hổ quá đi!
Lâm Mặc có chút hối hận việc mình khoe khoang pháp thuật.
Hắn cười xấu hổ: “Ta không nghĩ tới, Lý huynh vậy mà cũng biết pháp thuật. Ngược lại là ta đang múa rìu qua mắt thợ.”
Hắn tò mò hỏi Lý Nguyên: “Không biết tu vi của Lý huynh ở cảnh giới nào?”
Lý Nguyên: “Cao hơn ngươi mấy vạn lần.”
Lâm Mặc kinh ngạc nói: “Lý huynh biết tu vi của ta?”
Lý Nguyên: “Tu vi của ngươi ở cảnh giới Luyện Thần Phản Hư.”
Lâm Mặc lại càng khiếp sợ.
Hắn không ngờ, Lý Nguyên vậy mà thật sự biết được tu vi của hắn.
Sao đối phương có thể nhìn ra được?
Tu vi của hắn rốt cuộc cao hơn ta bao nhiêu?
Trong đầu Lâm Mặc vụt lên vô số ý nghĩ.
Hắn cảm thấy không thể nhìn thấu được nam nhân trước mắt này.
Lâm Mặc cũng tạm gác lại ý định mua trang viên của Lý Nguyên.
Nếu Lý Nguyên cũng là tu luyện giả thì e rằng việc này không hề dễ dàng.
“Chẳng hay Lý huynh tu luyện từ lúc nào? Ở môn phái nào?”
Lâm Mặc tiếp tục dò hỏi.
Lý Nguyên: “Không có môn phái, tự học tập, về phần thời gian tu luyện thì khá lâu rồi, tự mình tu luyện?”
Vậy tu vi so với ta chắc cũng không cao hơn bao nhiêu!
Lâm Mặc âm thầm thở phào.
Hai người trò chuyện một lúc.
Sau khi Lâm Mặc dò hỏi được một ít thông tin liền chuẩn bị rời đi.
Hắn định chờ sau khi biết rõ được tình hình của thế giới này rồi sẽ quyết định kế hoạch tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận