Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2282 - Tiên Thiên đạo cốt, Vô Cấu chi thể!

Phái Hoa Sơn hiện giờ nguyên khí hao tổn mạnh, thực lực hoàn toàn không xứng với danh tiếng. Bởi vậy, mỗi lần phái Hoa Sơn khai sơn nhận đồ đệ, Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc đều rất coi trọng.
Hai người họ đều hy vọng có thể nhận được mấy đệ tử có thiên phú dị bẩm, từ đó làm lớn mạnh thực lực của phái Hoa Sơn.
Đáng tiếc, người tu luyện có thiên phú cao, hoặc là con cháu thế gia, người ta tự bồi dưỡng.
Hoặc là được triều đình thu nhận.
Hoàn toàn không tới lượt Hoa Sơn.
Bởi vậy, nhiều năm như vậy, phái Hoa Sơn đều không chiêu mộ được bao nhiêu đệ tử có thiên phú tuyệt hảo.
Đệ tử trong tông môn tuy nhiều, nhưng cũng chỉ có đại đệ tử Lệnh Hồ Xung, cùng với con gái của Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc là có thiên phú cao đôi chút.
Đặc biệt là đại đệ tử Lệnh Hồ Xung, thiên phú tu luyện đứng đầu, có thể sánh ngang với Thiên Kiêu của các môn phái khác.
Chỉ tiếc, tính cách Lệnh Hồ Xung phóng đãng tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết, bởi vậy không được sư phụ Nhạc Bất Quần ưa thích.
Một đoàn tường vân liên tục phi hành giữa không trung.
Trên tường vân có hơn mười nam nữ khí vũ hiên ngang, nổi bật bất phàm.
Dẫn đầu là một phu nhân trung niên.
Phu nhân trung niên thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi.
Làn da trắng như tuyết, không chút nếp nhăn, trông không chút già nua.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu xám trắng.
Mái tóc buộc cao, khí chất dịu dàng.
Người này chính là Ninh Trung Tắc, phu nhân chưởng môn phái Hoa Sơn.
Bên cạnh Ninh Trung Tắc có một thiếu nữ khoảng mười tám mười chín tuổi.
Thiếu nữ có dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, ánh mắt linh động, chiếu sáng xung quanh.
Người này chính là Nhạc Linh San, con gái của Ninh Trung Tắc.
“Mẫu thân, ngươi nói xem lần này chúng ta có thể tìm được đệ tử thiên phú thượng phẩm không?”
Nhạc Linh San tò mò hỏi mẫu thân.
Giọng nói Ninh Trung Tắc dịu dàng: “Chuyện này, sao ta biết được? Chỉ hy vọng có thể tìm được một đệ tử thiên phú thượng phẩm.”
Nhạc Linh San nói: “Mấy ngày trước ta với Lâm sư đệ xuống núi đến thị trấn du ngoạn, ta nghe nói ở trấn nhỏ cách đây không xa có một đứa trẻ rất đặc biệt. Đứa trẻ đó, nghe nói năm sáu năm rồi, nhưng vẫn chỉ cao một mét, không phát triển chút nào cả, còn không biết nói chuyện. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, đứa trẻ đó đột nhiên cao gấp đôi. Hơn nữa, sức mạnh của đứa trẻ đó, nghe nói lớn hơn người lớn.”
Ninh Trung Tắc kinh ngạc nói: “Đột nhiên cao gấp đôi, điều này quả thật hơi kỳ lạ.”
Nhạc Linh San nói: “Nghe nói người bất phàm đều có dị tượng. Ta cảm thấy đứa trẻ này rất đặc biệt, có lẽ thiên phú tu luyện của nàng không tồi. Hay là chúng ta đến thị trấn này xem trước?”
“Vậy được.”
Ninh Trung Tắc không phản đối, dù sao thì đi đâu trước cũng giống nhau.
Đoàn người lập tức đi đến một trấn nhỏ dưới sự dẫn dắt của Nhạc Linh San.
Trải qua một phen hỏi thăm, không bao lâu, mọi người đã tìm được nhà của Cát Tường.
Lúc này, Cát Tường đang đùa giỡn với đám trẻ con ở bãi đất trống trước nhà.
Ninh Trung Tắc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cát Tường.
Đúng là Cát Tường quá xuất chúng trong đám trẻ con này.
Giống như ánh trăng trong bầy đom đóm.
Chỉ thấy đứa trẻ này nhỏ nhắn, khuôn mặt hồng hào, giống như búp bê sứ đáng yêu linh động.
Tuy nàng đang đuổi theo đùa giỡn với những người bạn nhỏ, thỉnh thoảng còn nhảy vào đống rơm rạ lăn lộn.
Nhưng trên người Cát Tường lại sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trông vô cùng sáng sủa.
Không chút nào giống đứa trẻ dính bụi bẩn xung quanh.
Chỉ là, điều khiến Ninh Trung Tắc khiếp sợ nhất là nàng cảm nhận được trên dưới toàn thân của cô bé này dung hợp với thiên địa càn khôn thành một thể.
Tự nhiên hình thành chỉnh thể.
Gân cốt trong suốt như ngọc.
Huyết nhục giống như lưu ly.
Không cảm nhận được chút khí đục nào.
Đây, đây là Tiên Thiên đạo cốt, Vô Cấu chi thể trong truyền thuyết.
Cô bé này là thiên tài trong thiên tài tuyệt thế hàng tỷ năm đều khó gặp. Không ngờ nơi này còn có thể sinh ra thiên tài độc nhất vô nhị...
Ninh Trung Tắc kích động đến mức cơ thể không khống chế được mà khẽ run rẩy.
Nàng nghĩ đến, nếu cô bé có Tiên Thiên đạo thai, Vô Cấu chi thể này có thể bái nhập môn hạ phái Hoa Sơn, thì phái Hoa Sơn muốn lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, không phải là chuyện dễ dàng sao?
Thậm chí, đến lúc đó phái Hoa Sơn cũng có khả năng thống nhất Ngũ Nhạc!
Ta nhất định phải nhận nàng vào môn hạ phái Hoa Sơn.
Tuyệt đối không thể để người khác cướp đi đệ tử nghịch thiên như vậy.
Nghĩ đến đây, Ninh Trung Tắc không chần chờ nữa.
Nàng lập tức đi về phía cô bé.
“Trời ạ, tiểu muội muội thật xinh đẹp.”
Nhạc Linh San cũng nhìn thấy Cát Tường, nàng không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Đệ tử phái Hoa Sơn xung quanh đều lộ ra biểu cảm kinh diễm.
“Không ngờ ở trong trấn nhỏ này còn có bé con hồng hào, xinh đẹp như thế.”
Anh Bạch La cũng thán phục nói.
Nhạc Linh San hơi bất mãn nói với Anh Bạch La: “Con người ngươi, sao lại cảm giác ngươi chê nghèo thích giàu vậy? Hoa Sơn chúng ta gần nơi địa linh nhân kiệt, sao không thể có đứa trẻ xinh đẹp như vậy được?”
Bát đệ tử Anh Bạch La của phái Hoa Sơn có vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tiểu sư muội, ngươi biết ta không có ý này mà.”
Giờ phút này, Ninh Trung Tắc đã đến bên cạnh Cát Tường.
Nàng cúi người xuống, dịu dàng hỏi Cát Tường: “Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Người lớn nhà ngươi đâu rồi?”
Cát Tường liếc mắt nhìn Ninh Trung Tắc một cái, lại tiếp tục truy đuổi đùa giỡn với đám bạn xung quanh.
Khiến biểu cảm của Ninh Trung Tắc hơi ngây ra.
Không ngờ cô bé này không thích người lạ.
Nàng đang muốn tiếp tục hỏi, thì đúng lúc này, đứa trẻ có cơ thể rắn chắc ở bên cạnh nói với Ninh Trung Tắc: “Ngươi đừng hỏi nàng nữa, nàng bị câm, hoàn toàn không biết nói chuyện, cho nên dù ngươi hỏi như thế nào, nàng cũng sẽ không trả lời ngươi.”
“A, đứa trẻ đáng yêu như vậy, sao lại bị câm!”
Vẻ mặt Anh Bạch La tiếc nuối.
“Bộp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận