Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2336 - Xin ngươi đừng ăn ta!

Tuy nàng biết ma pháp, nhưng đối diện với con quái thú to lớn như vậy, nàng hoàn toàn không dám chắc có thể chiến thắng nó.
Nàng chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, hy vọng con quái thú kia không phát hiện ra.
Nó nhìn về phía nơi này, chẳng qua là do trùng hợp.
Nhưng mà, điều khiến Đào Thiến Thiến thất vọng chính là nàng nhìn thấy con quái thú tiến thẳng về phía nàng.
Hiển nhiên, đúng thật là con quái thú đã phát hiện ra nàng.
Đào Thiến Thiến không dám chần chừ, nàng quyết định chạy mau vào sâu trong hang.
Nàng hy vọng nhờ vào vật này mà nàng có thể thoát khỏi quái thú...
Chỉ tiếc là, nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm, Đào Thiến Thiến vừa chạy chưa được bao xa thì lại gặp phải một con quái thú màu xám đen.
Hơn nữa con quái thú kia trông xấu xí và ác hơn.
Tiến không được, mà lui cũng không xong, Đào Thiến Thiến chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập sự tuyệt vọng.
Nàng chỉ cảm thấy thế giới này quá nguy hiểm.
Ngay khi Đào Thiến Thiến không biết phải làm thế nào cho đúng.
Đột nhiên, nàng cảm thấy cơ thể của nàng bay ngược ra ngoài một cách không thể kiểm soát được.
Đào Thiến Thiến muốn khống chế cơ thể nhưng đáng tiếc là nàng không thể nào khống chế được.
Cũng may, rất nhanh nàng đã ngừng lại.
Và đứng vững lại cơ thể.
Đồng thời nàng cũng thấy tầm mắt của mình đã thoát khỏi cảnh tăm tối, xung quanh trở nên sáng sủa hơn, khi nàng định thần nhìn kỹ lại, tim của nàng suýt chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chỉ thấy con quái vật màu trắng khi nãy đang đứng ở trước mặt nàng, và nhìn chằm chằm vào nàng mà không chớp mắt.
Đào Thiến Thiến rất sợ con quái vật sẽ há miệng to như chậu máu ra và nuốt chửng nàng.
Đồng thời, nàng không biết, việc nàng bay ngược ra ngoài hang động liệu có phải là do quái vật màu trắng động tay chân?
Nhưng ngoài còn quái thú màu trắng này ra, không còn nguyên nhân nào khác chứ?
Năng lực mà con quái vật này thể hiện ra, khiến Đào Thiến Thiến sợ hãi không thôi.
“Ngươi, ngươi, xin ngươi đừng ăn ta, thịt của ta ít quá.”
Đào Thiến Thiến nói năng lắp bắp với con quái vật màu trắng nói.
Chẳng qua là, nàng cũng không biết nói như vậy thì con quái vật này có hiểu được hay không.
Dẫu sao, ngôn ngữ của thế giới này, với ngôn ngữ thế giới hồng mậu của các nàng cũng không giống nhau.
Tuy Giang Lan không hiểu ngôn ngữ của Đào Thiến Thiến nhưng nàng có thể thông qua cảm ứng suy nghĩ mà hiểu ý của Đào Thiến Thiến.
Nàng thấy Đào Thiến Thiến lo sợ rằng nàng sẽ ăn đối phương, nên giờ nàng mới hiểu tại sao khi nãy Đào Thiến Thiến lại chui vào trong hang chuột ngay khi vừa nhìn thấy nàng.
Trên mặt mèo của nàng nhất thời để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngươi cũng quá lo lắng rồi, dáng vẻ của ngươi trông chẳng ngon miệng, làm sao ta có thể ăn ngươi được?”
“A.”
Đào Thiến Thiến ngạc nhiên la lên một tiếng, nàng nhìn con quái thú màu trắng, vừa mừng vừa sợ: “Ngươi vậy mà lại nói được ngôn ngữ ở thế giới hồng mậu bọn ta sao?”
Bởi vì quá bất ngờ, nên Đào Thiến Thiến tạm thời vượt qua nỗi sợ với con quái thú màu trắng này.
Giang Lan giải thích: “Ta cũng không biết nói ngôn ngữ của thế giới hồng mậu gì cả, ta đang trực tiếp dùng thần thức để trao đổi với ngươi, vì vậy ta có thể nghe hiểu lời ngươi nói, và ngươi cũng có thể hiểu ý của ta.”
Đào Thiến Thiến nghe không hiểu câu thần thức mà Giang Lan nhắc tới là gì.
Nhưng nghe có vẻ rất cao cấp.
Điều này làm nàng càng cảm thấy con quái thú kia không bình thường.
“Quái thú đại nhân, không biết ngươi bắt ta là có gì cần căn dặn không?”
Đào Thiến Thiến lại hỏi quái thú màu trắng với giọng điệu có phần vừa cung kính vừa chột dạ.
Giang Lan nghe tên người tí hon này gọi nàng là quái thú, nàng thật sự cạn lời, bản thân nàng đáng yêu như vậy, có chỗ nào giống quái thú chứ?
Hơn nữa, quái thú và đại nhân kết hợp với nhau, nghe cứ không được tự nhiên.
Nàng nhịn được mà trách móc, tức giận nói với người tí hon: “Ta không phải là quái thú đại nhân, ta là một con mèo ba tư đáng yêu mèo, ngươi có thể trực tiếp gọi tên ta, Giang Lan.”
Thấy giọng điệu quái thú màu trắng không được tốt, Đào Thiến Thiến vội vàng nói xin lỗi: “Ta rất xin lỗi, ta, chủ yếu là do ta quá sợ hãi, không khỏi căng thẳng nên nói sai. Xin Giang Lan đại nhân thứ tội.”
Nhìn dáng vẻ hết sức sợ hãi của người tí hon, Giang Lan lại cảm thấy có chút xấu hổ, bởi bây giờ nàng giống như đang ức hiếp một người tí hon nhỏ bé yếu ớt, không, giống như mèo ác vậy.
Từ trước tới nay mèo vốn không ức hiếp người khác.
Vì vậy Giang Lan vội vàng vung móng mèo, giọng của nàng cũng mềm mại hơn, nói: “Được rồi, ta không trách ngươi. Ngươi cũng không cần sợ, ta sẽ không làm thương tổn ngươi. Ta cũng không muốn bắt ngươi, ta chỉ cảm thấy tò mò nên muốn hỏi ngươi một câu.”
Đào Thiến Thiến cảm nhận được lòng tốt của Giang Lan, trong lòng nàng rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đây có vẻ là một con cự thú hiền lành nhỉ!
Thấy Giang Lan dễ nói chuyện, Đào Thiến Thiến rất muốn hỏi Giang Lan về tình hình của thế giới này.
Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, nàng đã kìm lại.
Nàng không muốn việc bản thân không phải là người của thế giới này bị bại lộ.
Nếu để người khác biết, nói không chừng sẽ khá phiền phức.
Giang Lan tò mò hỏi người tí hon: “Sao dáng vẻ của ngươi lại thấp bé như vậy? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người thấp bé như vậy đấy.”
Đào Thiến Thiến thấy Giang Lan chê nàng dáng người thấp bé, nàng thầm nghĩ, ta cũng chê dáng dấp của ngươi quá lớn đây.
Nhưng nàng cũng không nói ra suy nghĩ của mình.
Nàng trả lời: “Trời sinh ta đã cao như vậy rồi.”
Giang Lan lại hỏi tiếp: “Trước đây ngươi sống ở đâu? Ngươi nói cái gì mà thế giới hồng mậu, là ở chỗ nào của Hồng Hoang?”
Lúc này Đào Thiến Thiến mới kịp phản ứng lại, bản thân nàng khi nãy có vô tình nói lỡ miệng.
Nàng vội vàng che giấu: “Là một địa phương nhỏ, có nói ngươi cũng không biết đâu.”
Giang Lan gật đầu một cái, nàng cũng không hoài nghi lời của Đào Thiến Thiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận