Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 475 - Định luật vả mặt, Thái sư về triều!!

Ở nơi Bắc Hải kia đến cứt chim cũng không có, ở lâu như vậy, ngoại trừ nhớ tới thế cục triều đình ra, hắn rất nhớ mỹ tửu mỹ thực của Khoái Hoạt Lâm.
Hoàng Phi Hổ đùa giỡn: “Ta còn tưởng ngươi nhớ nhất là mấy ông bạn già chúng ta cơ đấy, thì ra trong lòng ngươi chúng ta còn chẳng bằng mấy chén Tử Trúc Dịch.”
“Biến, ta chẳng phải là đoạn tụ, nhớ thương các ngươi làm cái gì!”
Vẻ mặt Văn Trọng ghét bỏ nhìn Hoàng Phi Hổ.
“Ta cũng không phải đoạn tụ!” Hoàng Phi Hổ vội vàng giải thích. Không thể để bị hiểu lầm, chuyện này liên quan đến danh dự.
Hai người Lý Nguyên và Đặng Cửu Công bình tĩnh phẩm rượu, bình tĩnh nhìn Hoàng Phi Hổ và Văn Trọng đùa giỡn.
Sau khi nói đùa xong, sắc mặt Văn Trọng đột nhiên trở nên nặng nề: “Haiz, không ngờ ta mới rời đi có hai ba năm, lão Thương và lão Tỷ đã qua đời.”
Hoàng Phi Hổ và Đặng Cửu Công nghe thế, tâm tình cũng trở nên nặng trĩu.
Đặng Cửu Công thở dài nói: “Hai năm qua xảy ra nhiều chuyện lắm. Trụ vương trở nên ham mê hưởng lạc, thiên vị tiểu nhân, không để ý tới chính sự. Vì vậy chuyện của triều đình cũng trở nên loạn lạc khó lường, chúng đại thần cẩn thận.”
“May mà ngươi trở lại, ổn định triều cục, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
Hoàng Phi Hổ gật đầu nói: “Chỉ cần lão Văn trấn giữ triều đình, giang sơn Thành Thang sẽ ổn định.”
Văn Trọng thấy Lý Nguyên vẫn uống rượu không nói, không khỏi hỏi Lý Nguyên: “Lão đệ ngươi, trước kia ngươi tính toán không sai, suy tính ra nguyên nhân vì sao lão Thương và lão Bỉ chết. Không biết ngươi có thể giúp ta tính toán xem vận mệnh của ta như thế nào?”
Lý Nguyên còn chưa lên tiếng, Hoàng Phi Hổ vội vàng ngăn cản nói: “Thái sư không nên để cho Lý lão đệ tính toán mới phải. Lý lão đệ là thiên sát cô tinh, đặc biệt khắc người bên cạnh. Ngươi để hắn suy tính sẽ không có chuyện tốt.”
Đặng Cửu Công cũng vội vàng gật đầu nói: “Ta cảm thấy tiểu Hổ nói đúng. Chúng ta tìm Lý lão đệ suy tính, không thể có kết quả tốt.”
Lý Nguyên âm thầm liếc mắt: “Ta khắc người bên cạnh chỗ nào? Muội muội Đát Kỷ của ta chẳng phải rất tốt đó sao.”
Văn Trọng cười lớn nói: “Ta không tin chuyện tà ma này. Mạng ta cứng, nhất định là không có chuyện gì. Kính xin Lý lão đệ xem cho ta một chút.”
Lý Nguyên chần chừ nói: “Vẫn nên không tính thì hơn. Nếu không người khác còn tưởng rằng ta thực sự là thiên sát cô tinh, đặc biệt khắc người.”
“Xem đi, ta nói rồi.”
Hoàng Phi Hổ nghe vậy lập tức hét lớn: “Nghe giọng này của Lý lão đệ là biết lão Văn không có chuyện tốt lành gì.”
Văn Trọng không khỏi tò mò, hắn thúc giục Lý Nguyên: “Lý lão đệ, coi như là bỏ qua đi, quan tâm việc xấu nhỏ nhặt hắn làm làm gì.”
Nghe thấy lời Văn Trọng thỉnh cầu, Lý Nguyên cũng không đành lòng từ chối, nói: “Chờ thêm hai năm nữa, ngươi sẽ chết ở dãy Tuyệt Long, bị Thông Thiên Thần Hỏa thiêu đốt đến chết.”
Văn Trọng nghe vậy, biểu cảm trên mặt cứng đờ, lộ ra một tia kinh nghi.
Lúc trước hắn học nghệ xong, khi xuống núi, sư phụ hắn Kim Linh Thánh Mẫu từng nhắc nhở hắn, cả cuộc đời này không được gặp chữ “Tuyệt.”
Mà Lý Nguyên nói hắn sẽ chết tại dãy Tuyệt Long, trùng khớp với lời dặn của Kim Linh Thánh Mẫu.
Cho nên Văn Trọng sinh lòng nghi ngờ, cảm thấy chỉ sợ mình thật sự sẽ chết tại dãy Tuyệt Long.
Hoàng Phi Hổ lắc đầu thở dài nói: “Haizz, ta nói không sai, Lý lão đệ đúng là thiên sát cô tinh!”
Đặng Cửu Công thấy sắc mặt Văn Trọng nặng nề, không thể không an ủi: “Lão Văn, mệnh của ngươi tốt hơn tiểu Hổ nhiều lắm, Lý lão đệ từng nói tương lai thê tử tiểu Hổ sẽ chết thảm, bản thân hắn sẽ tử vong dưới chân ngựa, bốn đứa con trai, chỉ còn một, so với hắn, ngươi vẫn may mắn hơn nhiều.”
Nghe Đặc Cửu Công nói xong Văn Trong không thể nhịn cười nói: “Đúng vậy, mệnh Tiểu Hổ thảm nhất.”
Sắc mặt Hoàng Phi Hổ run lên: “Nhân sinh gian nan, có một số việc đừng vạch trần!”
Văn Trọng hỏi Lý Nguyên: “Ngươi nói hai năm nữa ta sẽ chết tại dãy Tuyệt Long, chẳng lẽ triều cục Thành Thang sẽ xảy ra biến cố lớn gì sao?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Thế đại hạ tương khuynh.”
Văn Trọng , Hoàng Phi Thổ, Đặng Cửu Công đều sợ hãi.
Văn Trọng quát lên: “Là ai, ai có bản lĩnh này?”
Bây giờ Tây Kỳ đã có chút thành tựu, thật ra cũng chẳng sợ Văn Trọng biết.
Lý Nguyên nói: “Phượng minh Tây Kỳ, nhật lạc Tây phương.”
“Hoá ra là Cơ Xương. Hắn lại có lòng muông dạ thú như vậy!” Vẻ mặt Văn Trọng tức giận.
Hắn là một người theo kiểu truyền thống, ăn lộc vua ban, làm việc vua giao.
Cứ coi như Trụ vương xa hoa phóng đãng, không nghe ý kiến của các đại thần, nhưng hắn chưa bao giừ có ý định phế truất ngôi vua, vẫn phụ tá chuyên tâm như trước, tận tâm trung thành cứu chữa con thuyền đã thủng lỗ chỗ này.
Cho nên, khi nghe tin Cơ Xương sẽ tạo phản, tất nhiên không thể nuốt được cục tức này.
Tính cách của Hoàng Phi Hổ, Đặng Cửu Công và Văn Trọng thật ra rất giống nhau, đều có mặt ngu trung…
Chỉ là bình thường họ có quan hệ rất tốt với Cơ Xương, hơn thế nữa là Cơ Xương còn vốn có hiền danh, đưa Tây Kỳ không ngừng phát triển tiến bộ, người dân an cư lạc nghiệp, chính vì vậy hai người bọn họ ngược lại không tiện chỉ trích Cơ Xương.
Đối lập với Triều Ca, mấy năm qua vì xây dựng Lộc Đài đã khiến người dân đói nghèo trôi dạt khắp nơi, khổ không thể tả, so với Tây Kỳ thật sự là không bằng.
Văn Trọng đột nhiên đứng lên, tức giận hét:
“Ta phải đi bẩm báo với Trụ vương, để Trụ vương hạ chỉ, triệu hai cha con Cơ Xương đến nhốt ở Triều Ca.”
Lý Nguyên lạnh nhạt nói: “Muộn rồi.”
“Sao lại muộn?” Văn Trọng hỏi.
Lý Nguyên chậm rãi uống một hớp rượu, không trả lời.
Vào lúc này, lúc này, một thị vệ mặc áo giáp vàng kim đột nhiên xông vào phòng thuê riêng, bẩm báo với Văn Trọng: “Bẩm báo Thái sư, Vũ Thành Vương, triều đình nhận được tin báo, thừa tướng Tây Kỳ Khương Tử Nha, suốt lĩnh đại quân tấn công thẳng vào thuộc địa của Bắc Bá Hầu, cha con Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ bị Cơ Xương bêu đầu thị chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận