Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 308 - Lục Nhĩ Mi Hầu bái sư

Trong khoảnh khắc viết xong chữ “đạo” này, nó dường như muốn bay khỏi mặt giấy, ẩn vào hỗn độn, hóa thành một mảnh thế giới hồng mông nhỏ bé.
Lý Nguyên thổi một hơi vào chữ viết, chữ “đạo” tỏa ra thần vận, lập tức biến mất.
Ngoài trang viên.
Một con khỉ con bốn thước, có khuôn mặt lõm nhọn, mặc một chiếc áo dài cực kỳ rộng, đột nhiên lảo đảo đi từ phía đường nhỏ đến.
Hắn đến hàng rào trước đại môn, bịch một tiếng, quỳ xuống đất.
Vóc người con khỉ gầy gò, dáng người xấu xí, lỗ tai hai bên má có một bên có ba cái trông rất quái dị.
Nhưng đôi mắt của hắn vô cùng sáng ngời có hồn, nhìn rất linh động.
Hầu tử quỳ trên mặt đất, không nói gì.
Cứ như vậy, hầu tử ở bên ngoài hàng rào, yên lặng quỳ chín ngày chín đêm.
Mãi đến buổi sáng ngày thứ mười.
Thược Dược đột nhiên đến bên cạnh hàng rào, nói với hầu tử: “Công tử cho người vào.”
“Cảm ơn tiên tử, cảm ơn tiên tử.” Hầu tử nghe vậy, lập tức vui mừng nhảy bật dậy khỏi mặt đất, không ngừng thở dài với Thược Dược.
Thược Dược thấy dáng vẻ buồn cười của hầu tử thì hiếm khi nở nụ cười.
Hầu tử nhảy nhót đến thư phòng ở hậu viện, trông cực kỳ hoạt bát.
Trong thư phòng, hắn thấy Lý Nguyệt, bịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Lý Nguyên nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, lắc đầu nói: “Có lẽ ta không phải sư phụ ngươi.”
Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn quỳ trên mặt đất, bi thương nói: “Mấy trăm năm qua, đệ tử đi qua sông núi, đi qua thiên sơn vạn thủy, đến Côn Luân, đến Kim Ngao đảo, Bồng Lai đảo, cũng đi phương tây, hy vọng có thể nhận một vị danh sư. Đáng tiếc không có một vị sư phụ nào đồng ý nhận đệ tử, mong sư phụ thương xót đệ tử, hãy thu nhận đệ tử ạ!”
Nói xong, hắn lập tức dập đầu không ngừng với Lý Nguyên.
Trán đập xuống đất vang lên tiếng cộp cộp, rất nhanh, trán Lục Nhĩ Mi Hầu đã dập đầu đến chảy máu trán.
Lý Nguyên mặc kệ cho Lục Nhĩ Mi hầu dập đầu, hắn bình tĩnh nhìn đối phương, hỏi: “Ngươi cũng đã biết, ngươi đi khắp các môn phái, tại sao đám người đó lại không muốn nhận ngươi làm đồ đệ?”
Lục Nhĩ Mi Hầu suy đoán: “Có thể là cơ duyên của đệ tử chưa tới?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Đơn giản là trước đây Hồng Quân truyền đạo, ngươi ỷ vào thiên phú thần thông của mình, có bản lĩnh nghe được vạn vật hồng hoang, không đến Tử Tiêu cung bái sư mà ở lại hồng hoang nghe lén đạo pháp. Hồng Quân tức giận vì ngươi không tuân thủ quy củ, cho nên đã nói câu “Pháp bất truyền Lục Nhĩ”, để cho ngươi trả lại nhân quả nghe lén. Ba ngàn hồng trần khách ở Tử Tiêu cung nghe được câu này, lại nhìn thấy tai ngươi, tất cả đều hiểu rõ, đương nhiên sẽ không nhận ngươi làm đồ đệ.”
Lục Nhĩ Mi Hầu nghe Lý Nguyên giải thích xong thì bây giờ mới hiểu được tiền căn hậu quả, chỉ cảm thấy hối hận không ngớt.
Không ngờ là bởi vì chuyện này, khiến cho vô số năm qua, hắn trải qua thiên tân vạn khổ, không bái sư được.
Hắn còn ngây ngốc cho rằng là mình không đủ thành tâm, hoặc là cơ duyên chưa tới, hoặc là người khác chê hắn quá kém. Vì vậy cho dù là Xiển giáo, Triệt giáo hay là Tây Phương giáo không muốn nhận hắn làm đồ đệ.
Nhưng hắn thấy Lý Nguyên chủ động nói cho hắn biết tiền căn hậu quả thì ý nghĩ muốn bái sư Lý Nguyên càng kiên định hơn.
Có thể cả hồng hoang này chỉ có hắn mới nhận ta làm đồ đệ!
Khoảng thời gian trước, trong lúc vô tình Lục Nhĩ Mi Hầu nghe được bí mật của Lý Nguyên.
Hắn phát hiện, Thánh Nhân ở hồng hoang và rất nhiều đại năng tuyệt thế đều đến bái phỏng Lý Nguyên, thái độ cực kỳ khách sáo.
Người rời đi, cũng đều nói Lý Nguyên thôi toán vô song, thâm bất khả lộ, thậm chí còn có Thánh Nhân bị vả miệng.
Vì vậy hắn trèo non lội suối chạy đến đây, chuẩn bị bái Lý Nguyên làm sư phụ.
Lục Nhĩ Mi Hầu tiếp tục dập đầu cầu xin nói: “Sư phụ, xin hãy nhận đệ tử ạ! Đệ tử nhất định sẽ nghe sư phụ dạy dỗ, cho dù sư phụ muốn bịt tai đệ tử, đệ tử cũng cam tâm tình nguyện, không một câu oán hận.”
Hiển nhiên hắn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Lý Nguyên và Dương Tiễn, cho nên mới nói ra lời bịt tai kia.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Chắc là ngươi đã nghe cuộc đối thoại của ta với Phục Hi, ta sẽ không nhận đệ tử, việc này cũng sẽ không thay đổi vì ngươi.”
Lục Nhĩ Mi Hầu không ngừng dập đầu.
“Cầu xin sư phụ từ bi, cầu xin sư phụ từ bi.”
Rất nhanh, trán hắn đã chảy đầy máu.
Lý Nguyên thấy thái độ của Lục Nhĩ Mi Hầu thành khẩn như vậy, không phải người đại gian đại ác, tương lai vì báo sư, thậm chí còn cố gắng giả mạo Tôn Ngộ Không, âm mưu thay thế đi Tây Thiên lấy kinh.
Chỉ tiếc là người đi lấy kinh đều đã được định sẵn, người ngoài làm sao thay thế được? Cuối cùng rơi vào cảnh bị một côn của Tôn Ngộ Không đánh chết.
Thật đáng buồn đáng tiếc, Lý Nguyên không khỏi nổi lên lòng thương hại.
Hắn mở miệng nói: “Nhận ngươi làm đồ đệ đương nhiên không có khả năng.”
Trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu vô cùng tuyệt vọng.
“Nhưng ngược lại ta có thể truyền cho ngươi vài loại công pháp.”
Lục Nhĩ Mi Hầu biến bi thương thành vui mừng, quá đỗi mừng rỡ, thật ra truyền thụ công pháp không khác nhận đồ đệ bao nhiêu.
Hắn vội vã dập đầu nói lời cảm ơn: “Đa tạ sư phụ ban tưởng cho ta công pháp, đa tạ sư phụ ban tưởng cho ta công pháp.”
Lý Nguyên đưa tay chỉ bộ tự thiếp treo trên tường, nói với Lục Nhĩ MI Hầu: “Ngươi nhìn nó đi.”
Lục Nhĩ Mi Hầu vội vã men theo ngón tay Lý Nguyên nhìn lại.
Chỉ thấy một chữ “đạo” rổng bay phượng múa.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn chằm chằm chữ “đạo”, đầu óc đột nhiên bị kéo vào một không gian vô biên vô tận.
Cái không gian này xung quanh mù mịt, vô thiên nhật nguyệt, không sơn xuyên đại địa, chỉ có ba ngàn ánh huỳnh quang, giống như ngân long chảy trong không gian, múa lượn.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn chằm chằm ngân long bay múa, chỉ cảm thấy bên trên ẩn chứa diệu pháp vô thượng,
Bạn cần đăng nhập để bình luận