Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1322 - Mấy triệu thuộc hạ ngủ chung ổ chó (2)

Trong lòng Dương Tu tràn đầy sầu lo.
Tiểu Tê Tử đương nhiên cũng nghe thấy đối thoại của phụ tử Lý Thiên Cát.
Nét mặt của nàng, tràn ngập lãnh ý.
Trong lòng nàng, cũng đã nghĩ xong kết cục của hai cha con này.
Ngủ ổ chó phải không!
Đợi lát nữa trẫm sẽ khiến cho phụ tử các ngươi ngủ ổ chó, còn cho mấy triệu thuộc hạ này của ngươi, cùng các ngươi ngủ ổ chó!
Điều đó phải rất thú vị!
Nàng thấy chiến sĩ hắc giáp công kích về phía nàng, cũng không né tránh, trên mặt cũng không có lộ ra vẻ bối rối chút nào.
Chỉ thấy nàng không chút hoang mang móc ra vẫn thánh thương từ bên trong túi thêu.
Sau đó bóp cò súng.
“Pằng.”
Một tiếng súng thanh thúy truyền khắp hồng mông.
Ba vị đại hán hắc giáp hướng đến Tiểu Tê Tử, đột nhiên đầu đồng thời nổ tung, máu chảy vô số.
Thân thể to lớn, với tốc độ rơi tự do, nện xuống đất.
Đại địa đều bị đập đến rạn nứt.
Ba vị Chuẩn Thánh, còn chưa tới giao thủ với Tiểu Tê Tử, đã bị một lần hành động giết chết.
Lý Thiên Cát vốn đang nhếch miệng, vẻ mặt ung dung.
Lúc này hắn nghe tiếng súng, cũng không khỏi sắc mặt đại biến, miệng run run, lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Hắn cũng không phải là bởi vì ba gã thuộc hạ tử vong mà động dung, hắn là bởi vì nghe được Đại Đạo Chi âm từ trong tiếng súng.
Trong âm thanh bao hàm pháp tắc đạo vận, lại còn tinh thuần, còn huyền diệu hơn so với Đại Đạo hắn lĩnh ngộ.
Dường như ba ngàn Đại Đạo, đều dung hợp ở trong tiếng súng này.
Nhưng điều này sao có thể?
Phải biết rằng, ta nhờ vào hệ thống, đã tu luyện đến cảnh giới Đại Đạo.
Một cái đạo vận của tiếng súng, làm sao có thể tinh thuần hơn so với pháp tắc ta lĩnh ngộ?
Binh khí trong tay Lý Minh Đạt, rốt cuộc là pháp bảo gì?
Lý Thiên Cát mắt không chớp nhìn chằm chằm vẫn thánh thương trong tay Tiểu Tê Tử.
Càng nhìn, hắn càng kinh ngạc.
Càng nhìn, hắn càng nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn cảm thấy, mình giống như là đang nhìn Đại Đạo Bổn Nguyên, như si mê như say sưa, dư vị vô hạn.
Trời ạ, pháp tắc ẩn chứa trong binh khí quái dị này, vậy mà còn tinh thuần hơn so với hồng mông lệnh bài của ta.
Thì ra, trên đời này lại có pháp bảo còn cao cấp hơn Hỗn độn chí bảo!
Trong lòng Lý Thiên Cát, nhất thời tràn đầy kích động.
Hắn cảm thấy, cơ duyên của mình đến rồi.
Nếu như có thể đoạt được thanh vẫn thánh thương này, mỗi ngày tìm hiểu pháp tắc trong đó, có lẽ, tu vi trì trệ không tiến không tiến của hắn, lại có khả năng đột phá.
Mà Lý Giai Cơ lúc này lại bị dọa sợ không nhẹ.
Hắn thấy Tiểu Tê Tử một thương liền chém giết ba gã thuộc hạ của phụ vương, không tốn sức thổi bay, hắn không khỏi có chút hoài nghi, những thuộc hạ này của phụ thân, thật là Chuẩn Thánh sao?
Chuẩn Thánh hẳn là không kém như vậy chứ?
Chẳng lẽ, ngày hôm nay không báo được thù sao?
Không thể ném những kẻ thù Lý Minh Đạt, Võ Chiếu vào ổ chó?
Phụ vương triệu hoán nhiều thuộc hạ đến như vậy, nhìn khí thế sâm nghiêm sắc bén không thể cản, thật ra cũng chỉ là đồ trang trí?
Nếu quả thật là như vậy, Lý Giai Cơ hoàn toàn không chấp nhận được.
Hắn thật vất vả mới lên làm thiếu chủ, sắp báo thù rửa hận, hắn không muốn đây hết thảy đều là nằm mơ.
Sắc mặt Dương Tu vốn như tro tàn, đột nhiên lộ ra một tia hy vọng.
Có thể, bệ hạ có thể giải quyết mối nguy này?
Ngay khi Lý Giai Cơ đang âm thầm thấp thỏm, Lý Thiên Cát lên tiếng.
Giọng điệu có vẻ bình tĩnh mà ung dung.
“Không nghĩ tới, ngươi lại còn sở hữu chí bảo như vậy, thật đúng là làm cho người ta bất ngờ! Nhưng, đây là sức mạnh của ngươi sao? Đáng tiếc, vu sự vô bổ.”
“Tách.”
Nói xong, Lý Thiên Cát búng ngón tay một cái.
Thủ lĩnh Hắc Giáp Quân, một tráng hán mặc áo giáp hắc thiết, lập tức cầm một cái rìu chiến, đi về phía Tiểu Tê Tử.
Nhịp bước của tráng hán áo giáp rõ ràng không vanh, nhưng mà, hắn chỉ bước ra một bước, một giây kế tiếp, hắn liền đi tới trước người Tiểu Tê Tử, rìu chiến trong tay, không chút do dự bổ tới Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử đang muốn bóp cò súng bắn tỉa.
Nhưng mà, nàng phát hiện, tốc độ của tráng hán áo giáp, thời gian nhanh hơn.
Nàng rõ ràng tự nói với mình, nhanh bóp cò, nhưng tốc độ của ngón tay, lại hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của nàng.
Loại cảm giác này, giống như nàng là hộp băng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái rìu trong tay tráng hán áo giáp, khoảng cách càng ngày càng gần nàng.
“Xoẹt.”
Một tia bạch quang xẹt qua, lưỡi rìu không hề nghi ngoại chém vào trên người Tiểu Tê Tử.
Nhưng mà, Tiểu Tê Tử lại không bị thương.
Vẫn đứng tại chỗ như cũ hoàn hảo không hao tổn gì.
Chỉ thấy Hoàng Bào trên người nàng, phát ra kim sắc huyền quang, vững vàng chặn lưỡi rìu ở ngoài huyền quang.
Lý Thiên Cát thấy thế, ánh mắt không khỏi nửa híp lại.
Biểu cảm có vẻ càng ngoài ý muốn.
Hoàng Bào của nàng, vậy mà là Hỗn độn chí bảo!
Cụ cố này, thật đúng là không đơn giản đâu!
Trách không được một nữ tử như nàng, có thể kế thừa hoàng vị Tiên Đường!
Nhưng, lá bài tẩy của ngươi, có thể nhiều hơn ta không?
Ta tu luyện chín mươi chín kiếp nạn, một nữ nhân như ngươi sao có thể so sánh được!
Miệng Lý Thiên Cát méo xệch, lộ ra nụ cười nhạt khinh miệt.
Tráng hán thấy một rìu không thể trảm sát Tiểu Tê Tử, không chần chờ chút nào, lại thêm một rìu bổ tới Tiểu Tê Tử.
Một rìu này ẩn chứa đạo vận, đầy đủ pháp tắc, bao hàm uy lực, cho dù so với trước đây Bàn Cổ một rìu khai thiên cũng không kém bao nhiêu.
Rõ ràng chỉ là một lưỡi rìu, nhưng lại đã đồng thời chém về phía bốn phương tám hướng Tiểu Tê Tử, quá khứ tương lai.
Cũng chém về phía Tiểu Tê Tử sinh mệnh luân hồi, Ngũ Hành càn khôn.
Làm cho Tiểu Tê Tử không chỗ nào có thể trốn, không chỗ tránh được!
Tuy rằng, đây đã là công kích lần thứ hai của tráng hán áo giáp, nhưng Tiểu Tê Tử vẫn không thể bóp cò súng bắn tỉa trong tay.
Nàng cảm thấy, mình vĩnh viễn cũng không có cơ hội bóp nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận