Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1970 - Gái tài trai sắc, duyên trời tác hợp!! (2)

Xem ra, lực phản ứng của nhị thúc, không quá được!
So sánh mới biết, vẫn là bản cô nương lợi hại!
Tiểu Quách có chút dương dương tự đắc.
Quách Lập nói với nghĩa đệ: “Ngươi không cần đoán, bệ hạ cùng Lý tiền bối quan hệ, người ngoài vĩnh viễn cũng đoán không được.”
Dù sao, ai có thể nghĩ tới, Thánh Nhân bệ hạ, lại còn có một người dưỡng phụ?
Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, đánh chết cũng sẽ không tin.
Quách Phù Dung nghe vậy, lập tức không thể không mở miệng: “Ai nói đoán không được, bản cô nương đoán được mà!”
Nàng ngẩng cao đầu.
Quách Lập nghi hoặc nhìn nữ nhi: “Ngươi có thể đoán được? Thật hay giả?”
Nữ nhi của mình, hẳn không thông minh như vậy chứ?
Quách Phù Dung bèn nói ra suy đoán của mình: “Bọn họ nhất định là quan hệ tình lữ, có đúng không?”
Tiểu Quách đắc ý nhìn lão cha mình.
Chờ cha khen ngợi.
Chỉ là, lão cha thế này là vẻ mặt gì vậy?
Chỉ thấy Quách Lập một mặt đỏ bừng, gân xanh trên huyệt thái dương hằn lên, giống như huyết dịch toàn thân, đều tràn lên đầu.
Khoé miệng hắn, cũng liên tục co quắp, dường như muốn nói điều gì, nhưng bởi vì quá mức kích động, lại trước sau không cách nào phát ra tiếng.
Mà người xung quanh, sau khi nghe thấy suy đoán của Quách Phù Dung, thì tất cả đều kinh hãi há hốc mồm.
Không có bất kỳ từ ngữ nào, có thể hình dung kích động trong lòng bọn họ lúc này.
Tình lữ, của nữ hoàng bệ hạ?
Đây là thật ư?
Lấy tài hoa, địa vị, dung nhan của nữ hoàng bệ hạ, thật sự có nam nhân xứng đôi sao?
“Cha, ta đoán trúng rồi phản ứng của ngươi cũng không cần lớn như vậy chứ?”
Quách Phù Dung cười hỏi lão cha.
“Bốp!”
Nhưng mà, chờ đợi Quách Phù Dung, lại là một cái cốc đầu nặng nề từ lão cha mình.
Đau đến mức đầu Tiểu Quách thấy ngôi sao, nước mắt chảy ròng.
Tiểu Quách che đầu, vẻ mặt bất mãn hỏi lão cha: “Ngươi đánh ta làm gì? Đánh hỏng ngươi nuôi à?”
Quách Lập lúc này cuối cùng cũng từ trong kinh hãi lấy tinh thần, hắn thực sự đã bị nữ nhi của mình bị chọc tức.
Quá ngu!
Sao lại có người ngu như vậy?
Óc heo kiểu gì, mới có thể liên tưởng đến suy đoán không hợp lẽ thường như thế?
Nữ hoàng, Lý tiền bối, tình lữ, làm sao có thể chứ!
Ngẫm lại đều cảm thấy đại bất kính!
Vậy mà còn trưng ra vẻ mặt nói mình đã đoán trúng, rõ ràng dáng vẻ không quá thông minh, lại cố ý còn cuồng tự tin!
Không hề tự mình biết mình!
Trong lòng Quách Lập điên cuồng mắng nhiếc nữ nhi, ngoài miệng cũng không chần chừ.
Chỉ thấy hắn một mặt tức hổn hển quở trách nữ nhi: “Ngươi có thể đừng ăn nói bậy bạ nữa được không? Lý tiền bối người ta là nghĩa phụ của nữ hoàng bệ hạ, ngươi nói lung tung cái gì?”
“Gì cơ? Lý Nguyên là nghĩa phụ của bệ hạ?”
Tiểu Quách hét lên, cằm trực tiếp sợ rơi xuống đất.
Kết quả này, quá mức ngoài dự liệu của nàng.
Cho dù nàng suy nghĩ nát óc, vắt khô não, cũng không nghĩ ra Lý Nguyên và nữ hoàng bệ hạ, lại là loại quan hệ này?
Dù sao, Lý Nguyên trông trẻ tuổi như vậy, trắng nõn như vậy, tính trẻ con chưa thoát như vậy, sao có thể là nghĩa phụ của nữ hoàng bệ hạ?
Hắn tuy là Lý Nguyên, nhưng làm sao cũng không có tư cách làm nghĩa phụ của nữ hoàng bệ hạ mà?
Lại nói, nữ hoàng bệ hạ không phải có Thái thượng hoàng hả?
Sao còn sẽ có nghĩa phụ?
Chuyện này căn bản không hợp tình hợp lý!
Mà người xung quanh, vốn đang há hốc mồm, lúc này càng không thể khép lại được.
Người khắp phòng, vẻ mặt đều ngơ ngác, giống như là tập thể ngây dại.
Bởi vì, quan hệ của nữ hoàng và Lý Nguyên mà Quách Lập nói, mức độ khiếp sợ, so với tình lữ mà Tiểu Quách nói, chỉ có hơn chứ không kém.
Nữ hoàng bệ hạ thế mà có một người nghĩa phụ?
Quá đảo điên nhận thức!
Người nào, lại có thể làm nghĩa phụ của Thánh Nhân?
Nếu lời này không phải do Quách Lập luôn ổn trọng nói ra, sợ rằng, mọi người đều sẽ không tin.
Cảm thấy đây là lời điên khùng của kẻ điên nào đó!
Tiểu Quách chật vật khép lại cằm, nàng không dám tin hỏi lão cha: “Lời ngươi nói là thật hả? Lý Nguyên là nghĩa phụ của bệ hạ? Cái này, nhìn không giống mà!”
Nếu đã không cẩn thận nói ra, Quách Lập cũng không giấu diếm nữa.
Hắn hỏi ngược lại nữ nhi: “Ngươi cảm thấy ta dám nói dối việc này sao? Hơn nữa việc này Truy Phong cũng biết.”
Truy Phong nghe vậy, bèn vội vàng gật đầu nói: “Lời sư phụ nói là thật. Lý tiền bối đúng là nghĩa phụ của bệ hạ, ta và sư phụ tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được.”
Quách Phù Dung cũng biết, cha mình vô cùng tôn kính bệ hạ, coi vinh dự của bệ hạ hơn cả tính mạng của mình, tuyệt đối không thể lấy chuyện của nữ hoàng bệ hạ ra đùa giỡn.
Cho nên, tuy lời của lão cha rất khó tin, nhưng nhất định là thật!
Nàng vô cùng cảm khái nói: “Không nghĩ tới, địa vị của Lý Nguyên, lại lợi hại đến vậy.”
Quách Lập bất mãn quở trách nữ nhi: “Sao ngươi còn gọi thẳng tên của Lý tiền bối? Đây là đại bất kính biết không?”
Quách Phù Dung không cho là đúng nói: “Lý Nguyên nói, tên chỉ là một biệt hiệu, hắn không để bụng người khác gọi hắn thế nào.”
Quách Lập: “...”
Hắn hoàn toàn cạn lời với nữ nhi bốc đồng này rồi.
Cho dù Lý tiền bối không để bụng, ngươi cũng không thể không lớn không nhỏ như thế!
Quách Phù Dung lại tò mò hỏi lão cha: “Lão cha, ngươi có biết tu vi thật của Lý Nguyên không? Ta từng xem hắn đấu pháp với người khác, Chuẩn Thánh đại viên mãn dưới tay hắn vậy mà còn không kiên trì được một giây, quá khoa trương. Hơn nữa hắn còn có thể suy tính quá khứ tương lai, dường như bí mật gì, cũng không thể gạt được hắn.”
Nghe Quách Phù Dung nói Lý Nguyên biết suy tính, Truy Phong, vẻ mặt tức khắc lộ ra mấy phần phiền muộn.
Lý tiền bối nói đỉnh đầu ta sẽ hơi xanh, không nghĩ tới lại là thật.
Trước đó không lâu, hắn rốt cuộc thổ lộ tình cảm ái mộ của mình với Triển gia nhị tiểu thư -- Triển Hồng Lăng.
Đáng tiếc, Triển Hồng Lăng lại nói trong lòng nàng đã sớm có người khác.
Truy Phong lập tức có cảm giác sét đánh giữa trời quang.
Yêu một người, thật khó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận