Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1171 - Quả thật hơi giống tác phong của ca ca ngươi

Lý Trường Sinh đánh với Thược Dược một lúc, cuối cùng không ai làm gì được đối phương, Lý Trường Sinh bỗng nói với Thược Dược: “Hay là chúng ta dừng tay đi cứ đánh như vậy cũng không có ý nghĩa gì.”
Dù sao hắn cũng đến đây tìm vợ chứ không phải đến để đánh nhau.
Thược Dược lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn nhanh chóng rời khỏi thì đừng ở đây cản đường, ta đương nhiên sẽ không chú ý đến ngươi.”
Lý Trường Sinh bất đắc dĩ nói: “Mỹ nữ đừng lạnh lùng vậy chứ, chúng ta đều là Thiên Đạo, nói không chừng sẽ có rất nhiều chủ đề chung để nói đó.”
Lý Trường Sinh còn dám mở miệng ba hoa khiến vẻ mặt Thược Dược càng lạnh lùng hơn.
Nàng liên tục tấn công Lý Trường Sinh.
Lâu lắm rồi nàng chưa có tinh thần đấu pháp với ai một cách quyết liệt như vậy. Mặc dù nàng biết rõ mình không đánh lại Lý Trường Sinh nhưng vẫn muốn đánh một trận thật thống khoái.
Lý Trường Sinh thấy Thược Dược không hiểu lý lẽ, không ngừng công kích, hắn cũng đành giữ vững tinh thần, ra sức phá giải từng đợt công kích sắc bén của Thược Dược.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng tính cách quá lạnh lùng rồi.
Cơ mà sao trong lòng vẫn thấy thích?
Lý Trường Sinh hơi khinh bỉ ý nghĩ không có tự trọng của mình.
Lý Trường Sinh và Thược Dược vẫn còn đấu pháp, mấy Thánh Nhân Tam Thanh, Tây Phương Nhị Mẫu trông thấy thì liên tục thán phục, cảm khái không thôi.
Bọn họ không ngờ rằng một tên thái giám Thiên Đạo như Lý Trường Sinh lại có thể xuất ra bảy Hỗn Độn chí bảo, vì người hắn gặp phải là nha hoàn Thược Dược của chưởng quỹ tiền bối, nếu không đổi lại là một Thiên Đạo Thánh Nhân thì ngay cả Hồng Quân khi đối mặt với Lý Trường Sinh e rằng cũng phải chật vật chạy rốn.
“Người này sao lại có nhiều Hỗn Độn chí bảo như vậy?”
Đát Kỷ hơi khó hiểu hỏi ca ca.
Lúc trước gặp được những Thiên Đạo như Thần Niệm, Diệp Lăng Không và Hồng Quân, có thể có một món Hỗn Độn linh bảo đã được xem là tốt lắm rồi.
So với Lý Trường Sinh những Thiên Đạo khác quả thật không có mặt mũi ra đường.
Mấy vị Thánh Nhân Nữ Oa, Hậu Thổ, Tam Thanh đều tò mò nhìn Lý Nguyên.
Bọn họ đều cảm thấy tên Thiên Đạo Lý Trường Sinh này không hề đơn giải.
Theo lý thuyết để luyện được tới cảnh giới Thiên Đạo đại viên mãn, nhất định phải trải qua vô số lượng khiếp và núi thây biển máu.
Cơ bản không thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Nhưng bọn họ có thể thấy rõ rằng kinh nghiệm chiến đấu của Lý Trường Sinh thua xa Thược Dược.
Đối phương kinh nghiệm chiến đấu không nhiều nhưng lại có thể luyện đến Thiên Đạo chí cao, còn có bảy món Hỗn Độn chí bảo. Động não chút liền nhìn ra, tất cả mọi thứ về người này đều rất kỳ quái. Nghe muội muội thắc mắc, Lý Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Là vì hắn có một chiếc chìa khóa có thể mở ra Hồng Mông bổn nguyên, nhờ vào chiếc chìa khóa này, hắn chỉ cần đạt được một vài điều kiện là có thể đạt được công pháp, tu vi, các loại pháp bảo bất kỳ, trong đó bao gồm cả Hỗn Độn chí bảo.”
Hệ thống là Đại Đạo chí cao bổn nguyên tiền nhiệm hóa thành, nên nói hệ thống là chìa khóa mở ra Hồng Mông bổn nguyên cũng không sai.
Vì chỉ cần có được hệ thống là có thể tìm được cửa Đại Đạo.
Nhưng mà nếu Lý Nguyên nói thẳng là hệ thống thì mọi người sẽ không hiểu.
Nghe được Lý Trường Sinh thậm chí còn có một chiếc chìa khóa có thể mở ra Hồng Mông bổn nguyên, mọi người trong khách điếm đều giật mình kinh hãi.
Chuyện này so với chuyện bọn họ biết Lý Trường Sinh có bảy món Hỗn Độn chí bảo còn đáng sợ hơn gấp ba lần, còn kinh động lòng người hơn gấp mấy lần.
Hồng Mông bổn nguyên, đây là đại diện của Đại Đạo.
Có thể mở ra Hồng Mông bổn nguyên, nói cách khác chẳng phải là có thể mở ra cánh cửa của Đại Đạo sao?
Mọi người thân là tu sĩ, đối với Đại Đạo trong truyền thuyết làm sao có thể không khiếp sợ cho được? Sao có thể không động tâm?
Quan trọng là chỉ cần thỏa mãn được vài điều kiện đã có thể trực tiếp đạt được công pháp, tu vi, pháp bảo, cũng quá lời rồi đi!
“Không ngờ, người này vậy mà lại mang một chí bảo như thế.”
Không biết đã qua bao lâu, Chuẩn Đề đạo nhân lúc này mới cảm khái nói ra một câu.
Nếu không biết tu vi của Lý Trường Sinh, hắn sớm đã chạy trước mặt Lý Trường Sinh nói hắn và vật ấy có duyên rồi!
Mọi người ở đây trừ Lý Nguyên ra thì ngay cả hai người Đát Kỷ và Tiểu Tê Tử cũng khó kìm lòng với chiếc chìa khóa mở ra Hồng Mông bổn nguyên kia!
Dù chiếc chìa khóa này có rất quý nhưng có thể quý hơn ca ca, phụ thân của các nàng sao?
“Phụ thân, người này trên người có mang chí bảo, tu vi lại cao như thế, sao có thể trốn ở Thái Cực Cung, cam nguyện làm một tên thái giám?”
Tiểu Tê Tử hơi khó hiểu hỏi phụ thân.
Đâu chỉ có Tiểu Tê Tử thấy khó hiểu, những người khác cũng thấy khó hiểu.
Lý Nguyên: “Vì muốn sử dụng cái chìa khóa kia, phải thỏa mãn mấy cái điều kiện đặc biệt mới được. Làm thái giám cũng là một trong số những điều kiện đó.”
Ặc…
Nghe Lý Nguyên giải thích, mọi người đều có chút không nói nên lời.
Đây là cái thiết lập quỷ gì?
Còn kỳ lạ hơn, biến thái hơn thiết lập của Hồng Mông Hồ.
Đột nhiên mọi người phát hiện ra cái gì đó.
Bọn họ pháp hiện ra cái chìa khóa này với Hồng Mông Hồ hơi giống nhau.
Đều phải thỏa mãn điều kiện nào đó mới có thể đạt được công pháp, tu vi và các loại pháp bảo.
Ví dụ như điều kiện của Hồng Mông Hồ là dùng thứ mình trân quý nhất trao đổi với thần niệm.
Còn cái chìa khóa này là phải trở thành thái giám?
Đát Kỷ hơi nghi ngờ hỏi ca ca:
“Cái chìa khóa này của Lý Trường sinh là do người khác tạo ra?”
Lý Nguyên ngạc nhiên liếc nhìn muội muội: “Không ngờ ngươi vậy mà thông minh lên rồi, chuyện này cũng đoán ra được.”
Đát Kỷ nghe ca ca khen nhưng lại không vui nổi.
“Ta thông minh lên? Bổn tiểu thư không phải luôn rất thông minh sao?”
Lý Nguyên nghe vậy, lập tức xoa đầu muội muội: “Ngươi rất thông minh, không ai chê ngươi đần hết.”
Đát Kỷ: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận