Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1791 - Dễ giả làm kẻ ngu đần à!

Tu vi của hắn chỉ ở Địa Tiên kỳ, theo lý thuyết mà nói thì hắn không thể xuyên qua thuật cách âm đó để nghe thấy nàng nói chuyện được.
Tiết Bảo Thoa đứng ngây người vì khó xử, nàng không biết nên làm gì cho đúng.
Nha hoàn Oanh Nhi cũng tỏ ra rất ngạc nhiên.
Rốt cuộc nàng cũng đã hiểu lý do tại sao Lý Nguyên lại không thèm đáp lại tiểu thư.
Hóa ra là hắn nghe tiểu thư chê thân phận của hắn.
Nói xấu người ta lại bị người đó biết, tiểu thư thảm thật!
Trong lòng Oanh Nhi bày tỏ sự thông cảm với tiểu thư nhà mình.
Chỉ có Hoàng Dung là nghe mà đầu óc mơ hồ.
Gà rừng?
Cái gì mà gà rừng chứ?
Sao nàng nghe không hiểu gì hết.
Oanh Nhi thấy tiểu thư tỏ ra lúng túng thì lập tức tỏ ra không đành lòng, nàng nói với hắn: “Nma nhân như ngươi sao lại nghe lén con gái nhà người ta nói chuyện chứ. Còn nữa, tiểu thư cũng chỉ là vô tình nói như vậy thôi, ngươi cũng là nam nhân mà, đừng có hẹp hòi như vậy!”
Lý Nguyên lạnh lùng đáp lại: “Nếu ta hẹp hòi, thì các ngươi đã không thể đứng đây nói chuyện với ta.”
“Làm sao? Ngươi còn định đuổi bọn ta ra ngoài?”
Tình tình của Oanh Nhi có chút chua ngoa, Lý Nguyên lại bình tĩnh trả lời: “Muốn đuổi đi thì chỉ cần đánh gãy chân rồi đuổi.”
Oanh Nhi liếc mắt khinh thường rồi phản bác lại: “Đánh gãy chân? Ngươi nghĩ ngươi là ai, cho ngươi trăm cái gan, ngươi cũng không dám.”
Hoàng Dung nghe vậy thì không khỏi lên tiếng nhắc nhở Oanh Nhi: “Tốt hơn là ngươi nên bớt nói vài câu đi, hắn thật sự dám đó.”
Oanh Nhi nói: “Ngươi cũng đừng nổ thay hắn, hắn chỉ là ông chủ khách điếm, thế thì có bản lĩnh gì chứ?”
Hoàng Dung đành nói: “Hoàng Kim Oanh ngươi, cái miệng nhỏ cứ ba ba, còn biết nói hơn cả chủ tử của ngươi.”
Oanh Nhi cảm thấy khá sững sờ, nàng nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung với vẻ ngạc nhiên, rồi hỏi: “Sao ngươi biết tên ta?”
Hoàng Dung thuận miệng đáp: “Ta đoán.”
Oanh Nhi hoàn toàn không tin: “Ngươi còn biết suy luận? Ngươi có bản lĩnh như vậy mà lại ở đây làm tiểu nhị?”
Hoàng Dung: “Ta cũng không muốn làm tiểu nhị đâu! Ai bảo ta thiếu bạc hắn chứ!”
Oanh Nhi tò mò hỏi: “Ngươi nói ngươi biết suy luận, vậy ngươi còn suy luận được chuyện gì!”
Hoàng Dung đảo mắt một cái, có vẻ thâm sâu khó lường, nói: “Ta còn suy luận được tiểu thư nhà các ngươi có đeo một chiếc khóa vàng, ở trên người, trên đó viết tám chữ ‘Bất ly bất khí, phương linh vĩnh tục’, đúng không?”
Oanh Nhi trợn trừng đôi mắt, trông nàng rất kinh hãi.
Trên mặt của Tiết Bảo Thoa thì cũng tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Phải biết, chiếc khóa vàng này của nàng, từ lúc mẹ nàng trở dạ đã đi ra cùng với nàng, cũng là một món dị bảo có thần vận.
Ngoài người trong nhà nàng ra, người ngoài biết về chiếc khóa vàng cũng không bao nhiêu.
Chứ đừng nói gì là biết chữ được khắc trên khóa vàng.
Tại sao một tiểu nhị của khách điếm bình thường lại biết rõ như vậy?
Chẳng lẽ, nàng thật sự biết bấm tay suy luận?
Hoàng Dung thấy dáng vẻ bị sốc của Oanh Nhi và Tiết Bảo Thoa, trong lòng nàng không kiềm được mà thầm tỏ ra đắc ý.
Ha ha, cuối cùng ta cũng có thể làm màu một lần.
Cái cảm giác này tuyệt thật!
Tiết Bảo Thoa là người suy nghĩ thận trọng, nên sau khi kinh ngạc một chút, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Nàng đảo mắt và hỏi Hoàng Dung: “Nếu ngươi biết đoán, vậy ngươi có thể đoán ra cuốn sách mà ta đã đọc vào buổi tối tên gì không?”
Hoàng Dung: “...”
Nàng chớp mắt, trong lòng cạn lời.
Có cần phải hỏi khó như vậy không?
Từ trong tiểu thuyết, ta biết ngươi có một chiếc khóa vàng, làm sao biết được tối hôm qua ngươi đọc sách gì, nằm mơ thấy gì chứ?
Cái này chợt quá sức rồi!
Xem ra, chỉ đọc tiểu thuyết mà muốn giả vờ ngay thì dễ giả ngu!
Tiết Bảo Thoa thấy Hoàng Dung không trả lời được, trên mặt không khỏi để lộ nụ cười đắc ý, suýt chút nữa là nàng đã bị Hoàng Dung dọa rồi.
Nàng còn nghĩ là đối phương thật sự biết suy đoán số mạng.
Xem ra, đối phương chỉ nghe nói về chuyện của nàng ở đâu đó, cho nên mới biết bí mật của Kim Tỏa.
Tiết Bảo Thoa không thèm để ý đến Hoàng Dung nữa, mà trực tiếp quay sang nói với Lý Nguyên: “Nếu vừa rồi ngươi đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn ta, vậy hẳn ngươi cũng biết mục đích ta đến đây rồi, ta sẽ không vòng vo, bao nhiêu tiền thì người mới bằng lòng nói cho ta biết cái đệm chăn trên lầu là do ai làm?”
Lý Nguyên: “...”
Hắn vẫn không trả lời Tiết Bảo Thoa.
Tiết Bảo Thoa thấy hắn như vậy, lập tức giơ một ngón tay thon dài lên, ra giá: “Một nghìn lượng bạc.”
Lý Nguyên tiếp tục đan chim sơn ca, không thèm đáp lại Tiết Bảo Thoa.
Tiết Bảo Thoa thấy Lý Nguyên cứng đầu cứng cổ nên nàng nhanh chóng tăng mức tiền đặt cọc, nói: “Năm nghìn lượng bạc, chỉ cần cung cấp một tin, cái này đã là thành ý lắm rồi đấy.”
Lý Nguyên vẫn phớt lờ.
Tiết Bảo Thoa suy nghĩ một chút, sau đó nàng quay sang hỏi Hoàng Dung: “Ngươi biết cái đệm chăn trên lầu là do ai làm không? Nói ta biết thông tin về đối phương, ta sẽ cho ngươi năm nghìn lượng bạc.”
Hoàng Dung trợn trắng mắt, nàng hỏi ngược lại Tiết Bảo Thoa: “Ngươi nghĩ ta là người mà có thể dùng năm ngàn lượng bạc là có thể thu mua lại ta sao?”
Tiết Bảo Thoa lên tiếng: “Mười nghìn lượng bạc.”
Hoàng Dung: “Chỉ với mười nghìn lượng bạc mà muốn bảo ta bán đứng ông chủ kính yêu của ta, ngươi xem ta là loại người gì vậy.”
Tiết Bảo Thoa giơ hai ngón tay trắng noãn như hành lên và nói: “Hai mươi nghìn lượng bạc. Đây là lần cuối cùng ta tăng giá.”
“Đồng ý.”
Hoàng Dung lập tức đồng ý ngay, nàng chỉ lo nếu nói chậm thì Tiết Bảo Thoa sẽ đổi ý.
Ha ha, chỉ trong một lần mà có được hai mươi nghìn lượng bạc bạc trắng, này là sắp phất rồi!
Trong lòng Hoàng Dung cảm thấy vô cùng vui mừng.
Mới khi nãy còn khăng khăng, nhưng do cái giá mà Tiết Bảo Thoa đưa ra thật sự rất cám dỗ đó ông chủ, ta thật sự xin lỗi.
Trong lòng ta vẫn kính mến người như thường lệ.
Chỉ tiếc là kẻ địch đưa quá nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận