Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1323 - Lá bài tẩy của ngươi, có thể nhiều hơn ta sao?

Bởi vì thời gian quanh thân nàng đang đảo ngược, căn bản không ở cùng một thời gian với tráng hán áo giáp.
Tiểu Tê Tử đã qua trăm năm ở bên trong khoảng thời gian này, cũng chỉ tương đương với một giây đồng hồ của tráng hán áo giáp mà thôi.
Vì vậy, nàng căn bản không có sức công kích.
“Bùm bùm!”
Lưỡi rìu bổ vào trên người Tiểu Tê Tử, nhất thời huyền quang chớp loạn, pháp tắc loạn vũ.
Không gian và thời gian ở trong này đều muốn hủy diệt, sinh mệnh và luân hồi đều muốn tuyệt tích.
Chỉ là, công kích khủng bố lại vẫn không thể trảm phá phòng ngự của Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử vẫn mạnh khỏe không việc gì.
Tráng hán áo giáp chưa từ bỏ ý định, lại liên tiếp công kích trăm nghìn lần.
.
Cho dù là Hồng Hoang nhận những thứ công kích này, cũng sẽ bị phá hủy trăm ngàn lần, nhưng huyền quang phòng ngự của Tiểu Tê Tử, vẫn kiên cố như lúc ban đầu.
Lý Thiên Cát thật sự bị khiếp sợ.
Mặc dù Hoàng Bào của Tiểu Tê Tử có thể so với Hỗn độn chí bảo, nhưng theo như lý thuyết, cũng không đỡ được “Đạo vực “luân phiên công kích chứ?
Không nói cái khác, riêng pháp lực của Tiểu Tê Tử, chỉ chống đỡ Hỗn độn chí bảo một lát, pháp lực của nàng phải cạn kiệt.
Vì vậy hết thảy chuyện này rất kỳ lạ!
Lý Thiên Cát chuẩn bị tự mình ra tay, đánh vỡ phòng ngự của Tiểu Tê Tử, xem nàng rốt cuộc giấu giếm bí mật gì!
Nhưng mà, Lý Thiên Cát đang muốn ra tay, hắn đột nhiên nghe thấy Tiểu Tê Tử nói một câu vô cùng kỳ quái.
“Quên đi, ta không chơi với ngươi nữa. Phụ thân cứu ta!”
Tiểu Tê Tử thấy mình không đối phó được với tráng hán áo giáp, càng chưa nói đối phó Lý Thiên Cát, vì vậy nhất thời mất đi kiên nhẫn đọ sức với Lý Thiên Cát.
Nàng trực tiếp cầu cứu phụ thân, để cho phụ thân giải quyết nguy cơ này.
Trong lòng Lý Thiên Cát cảm thấy nghi hoặc?
Hắn không nghĩ tới, Lý Minh Đạt lại nói vừa rồi là đang “Chơi đùa”?
Ngươi gọi chuyện này là “Chơi đùa”?
Ha ha! Hy vọng đợi lát nữa ngươi còn có thể bình tĩnh nhẹ nhàng như vậy!
Việc này, cũng không phải là Lý Nhị có thể cứu được!
Trong lòng Lý Thiên Cát hơi động, chỉ thấy trên tay hắn, nhất thời nhiều hơn một nắm quang cầu tử hắc sắc.
Nắm quang cầu này, tản ra Hủy Diệt Chi Lực thuần túy, ẩn chứa khí tức tử vong vô tận.
Giống như vực sâu không thể dò xét.
Giống như trong quang cầu, ẩn chứa toàn bộ hồng mông.
Lý Thiên Cát đang muốn ném “Hủy diệt vực sâu” đánh về phía Tiểu Tê Tử, đánh vỡ phòng ngự của đối phương, đánh vỡ tự tin của đối phương.
Thế nhưng, đúng lúc này, Lý Thiên Cát đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe lên, ngay sau đó, hắn kinh hãi phát hiện, bản thân lại không biết thế nào, đã rời khỏi Trường An, đi tới một hoa viên xá tử thiên hồng.
Vừa rồi đã xảy ra cái gì?
Vì sao ta lại đột nhiên đi tới nơi này?
Ta chính là Đại Đạo, ai có thể ở dưới tình huống ta không phòng bị, di chuyển ta đến không gian khác?
Toàn bộ bên trong hồng mông, hẳn là cũng không ai có thể làm được chứ?
Nhưng toàn bộ trước mắt này lại giải thích thế nào?
Lý Thiên Cát chỉ cảm thấy đầu rối bời, còn có một tia hoảng loạn, tâm tình tựa như thời điểm trước đây hắn xuyên đến thế giới vực ngoại.
Mà Lý Thiên Cát còn phát hiện.
Chẳng những hắn đi tới bên trong cái viện kỳ lạ này, năm đại quân đoàn của hắn, nhi tử Lý Giai Cơ của hắn, cùng với Tiểu Tê Tử, tất cả đều cùng nhau bị di chuyển đến trong nhà này…
Lúc này, vẻ mặt Lý Giai Cơ hốt hoảng, không biết làm sao.
Hắn vội vã hỏi Lý Thiên Cát: “Chuyện gì xảy ra vậy phụ vương? Sao chúng ta đột nhiên đi tới chỗ này? Là phụ vương làm ra sao?”
Bây giờ, thành Trường An vốn mờ tối, lại lần nữa khôi phục ánh sáng.
Bách tính quan binh trong thành Trường An kinh ngạc phát hiện, chiến sĩ đông nghìn nghịt bầu trời, vậy mà thoáng cái bỗng tan biến.
Còn có Lý Thiên Cát, Nữ Hoàng Bệ Hạ, cũng toàn bộ đều không thấy bóng dáng.
Có vẻ vô cùng đột ngột.
Khiến người ta phản ứng cũng không kịp.
“Những người này đều đi đâu vậy?”
“Sao lập tức đã không thấy tăm hơi bóng dáng?”
“Chẳng lẽ là Lý Thiên Cát bắt Nữ Hoàng Bệ Hạ đi sao?”
“Nói như vậy, Nữ Hoàng Bệ Hạ chẳng phải là dữ nhiều lành ít?!”
“Tiên Đường sắp phải đổi trời!”
Hầu như mọi người đều vì thế mà lo lắng.
“Phụ thân.”
Tiểu Tê Tử sung sướng chạy đến bên người Lý Nguyên, ôm cánh tay của phụ thân, ngọt ngào gọi một tiếng.
Hoàn toàn đã không còn uy nghiêm bình thường.
Tựa như một tiểu cô nương chân chính.
Lý Nguyên kéo tay Tiểu Tê Tử, để cho nàng đừng lắc loạn, tránh ảnh hưởng Thược Dược xoa bóp.
“Còn cô cô của ngươi, sao cũng không chào hỏi?”
Đát Kỷ bên cạnh ném một quả nho vào trong miệng mình, giả vờ bất mãn nói với Tiểu Tê Tử.
“Cô cô.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy, lại gọi một tiếng cô cô.
Đát Kỷ lúc này mới thoả mãn gật đầu, đút một quả nho vào trong miệng Tiểu Tê Tử.
Lý Thiên Cát đương nhiên cũng nhìn thấy Lý Nguyên.
Hắn nghe xưng hô của Tiểu Tê Tử đối với Lý Nguyên, không khỏi nhíu chân
mày lại.
Sao Lý Minh Đạt lại gọi người này là phụ thân?
Phụ thân của Lý Minh Đạt không phải Lý Nhị sao?
Người này cũng không phải Lý Nhị?
Lý Nhị căn bản không đẹp trai như vậy.
Lý Thiên Cát thân là con cháu của Lý Nhị, hiển nhiên là đã từng thấy qua Lý Nhị.
Vì vậy quả quyết sẽ không nhận sai.
Nhưng nếu người này không phải Lý Nhị, sao Lý Minh Đạt lại gọi hắn là cha?
Nhưng lại gọi ngọt như vậy?
Phải biết rằng, trước đây cho dù là lúc gặp mặt của Lý Minh Đạt và Lý Nhị, Trưởng Tôn Vô Cấu, trong giọng nói cũng tràn đầy khách khí.
Rất không giống hiện tại, thả lỏng tùy ý như thế.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, Lý Thiên Cát nhớ tới ở hoàng tộc Lý thị lưu truyền một truyền thuyết.
Tục truyền, Lý Minh Đạt có một vị nghĩa phụ.
Chỉ là, bởi vì chưa từng có ai thấy vị nghĩa phụ này của Lý Minh Đạt, cho nên đệ tử Lý thị cũng không biết việc này là thật hay là giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận