Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 403 - Lẽ nào đẹp trai thật sự có thể muốn làm gì thì sao?

Vẫn là đại muội chững chạc, chống lại được mê hoặc của nam nhân, không bị Lý Nguyên làm cho mê muội.
Ngay lúc này, nét mặt Vân Tiêu đầy nghiêm túc nói với ca ca: “Không phải ngươi có chuyện cần sao? Sao lại đi tìm Lý công tử? Ngươi không đắc tội với Lý công tử chứ?”
Phập!
Bây giờ, Triệu Công Minh cảm thấy trái tim mình đã bị đâm ba nhát dao, từng giọt máu ào ạt chảy ra.
Hóa ra, đại muội không thể chống lại sự mê hoặc của Lý Nguyên!
Ông trời ơi, lẽ nào đẹp trai thật sự có thể muốn làm gì thì sao?
Vân Tiêu thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của ca ca bèn thúc giục: “Ngươi đừng ngơ ra đó nữa, ngươi mau nói đi. Ngươi có đắc tội với Lý công tử không?”
“Thật sự làm người ta sốt ruột chết được!” Bích Tiêu dậm chân nói.
Triệu Công Minh đau buồn phẫn nộ nói: “Sao các ngươi không hỏi, có phải hắn đắc tội với ta hay không?”
Quỳnh Tiêu không tin nói: “Từ trước đến nay Lý Nguyên chưa từng tranh chấp với người khác, sao hắn lại đắc tội với ngươi được?”
Triệu Công Minh: “Hắn thả chó cắn ta, còn trù ta tương lai sẽ chết, các ngươi nói xem có phải hắn đắc tội với ta hay không?”
Bích Tiêu nói: “Lý công tử sao lại vô duyên vô cớ thả chó cắn ngươi?”
Triệu Công Minh nhỏ giọng nói: “Bởi vì ta không đi vào bằng cửa chính, ta trèo tường vào, thế là hắn thả một con chó đen đến cắn ta.”
“Vậy tại sao ngươi không đi cửa chính?” Vân Tiêu hỏi.
“Đúng vậy, ngươi trèo tường cắn ngươi cũng đáng đời.” Quỳnh Tiêu tiếp lời.
Triệu Công Minh thấy ba muội muội không những không quan tâm mình, còn nói mình đáng đời, hắn cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ rồi.
Trời ơi, mau đánh chết ta đi!
Tại sao muội muội của ta lại giúp đỡ người ngoài vậy!
Đây rốt cuộc là muội muội của ta hay là muội muội của Lý Nguyên đây!
Bích Tiêu nói: “Hơn nữa, chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, có thể cắn ngươi được à?”
Triệu Công Minh tức giận nói: “Nào phải là một con chó! Quả thật còn lợi hại hơn cả hung thú hoang dã, nếu không phải ta phản ứng nhanh, thực lực mạnh mẽ, thần thông quảng đại, nói không chừng đã bị nó cắn gãy chân rồi.”
“Hóa ra Tiểu Hắc lại lợi hại đến thế!” Quỳnh Tiêu kinh ngạc nói.
Bích Tiêu phấn khởi nói: “Không ngờ chó của Lý công tử cũng lợi hại như vậy.”
Vân Tiêu gật đầu: “Trên người Lý công tử có quá nhiều điều thần bí.”
Triệu Công Minh: “...”
Vẻ mặt của hắn hoang mang không nói nên lời.
Cả người như sắp điên.
Lúc này, thân là muội muội của ta không phải nên quan tâm ta sao?
Không phải nên khiển trách con ác cẩu đó và hành vi thả chó cắn người hèn hạ của Lý Nguyên sao?
Không lên án thì thôi, thế mà lại còn khen hung thủ lợi hại nữa.
Triệu Công Minh cảm thấy có lẽ mình phải đổi mấy muội muội này thôi.
Ba muội muội này đã bị Lý Nguyên mê hoặc hết thuốc chữa!
Trong lúc lòng Triệu Công Minh đã lạnh như tro tàn, khóc không ra nước mắt, Vân Tiêu bỗng nhớ đến điều gì đó, nàng hỏi ca ca: “Đúng rồi, ngươi nói Lý công tử trù ngươi chết là sao?”
Nhắc tới việc này, Triệu Công Minh giận không có chỗ phát tiết.
Hắn tức giận nói: “Không phải các ngươi bảo thuật suy tính của hắn rất lợi hại nên để hắn suy tính khí vận cho ta sao, không ngờ hắn lại nói tương lai ta bị người khác nguyền rủa chết, không những Định Hải châu bị người khác đoạt lấy, mà còn liên lụy các ngươi gặp sát kiếp.”
Tam Tiêu nghe vậy, nét mặt đều lộ vẻ lo lắng.
“Thế này phải làm thế nào mới ổn đây?”
“Không ngờ ca ca lại không thể sống!”
“không biết có cách ngăn ngừa hay không.”
Triệu Công Minh thấy dáng vẻ muội muội lo lắng cho mình, tâm hồn bị tổn thương cuối cùng cũng dễ chịu hơn.
Hắn không cho là vậy: “Lời nói khó tin như vậy mà các ngươi lại tin. Trên thế gian này ngoài Thánh Nhân ra, còn ai có thể làm gì được ta?”
Quỳnh Tiêu vô cùng lo lắng: “Lý công tử sẽ không ăn nói xằng bậy, hắn nói sau này ngươi bị nguyền rủa mà chết, chắc chắn không sai.”
Triệu Công Minh không vui nói: “Rốt cuộc hắn cho các ngươi uống thuốc mê gì, tại sao lại tin tưởng hắn như thế.”
Bích Tiêu nói: “Không những bọn ta tin lời Lý công tử, ngay cả sư phụ lão nhân gia cũng tin lời Lý công tử.”
Bịch!
Cái cằm của Triệu Công Minh bỗng rơi xuống đất.
Hắn không dám tin kinh ngạc kêu lên: “Sư phụ, sư phụ cũng quen Lý Nguyên?”
Bích Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Sư phụ đương nhiên quen biết Lý Nguyên.”
Quỳnh Tiêu tiếp lời: “Không những sư phụ quen Lý Nguyên, đại sư bá, nhị sư bá, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa nương nương, Hậu Thổ nương nương đều quen Lý Nguyên. Hơn nữa còn vô cùng cung kính với Lý Nguyên.”
u!
đồng tử Triệu Công Minh cũng rơi xuống đất luôn.
Giống như nghe thấy câu chuyện viễn vông nào đó, nét mặt đờ đẫn.
Thiệt hay giả vậy?
Thánh Nhân không phải cao cao tại thường, xem chúng sinh như con kiến sao? sao bọn họ có thể cung kính với Lý Nguyên chứ?
Một Địa Tiên kỳ có thể lợi hại thế nào chứ?
Triệu Công Minh đầy nghi ngờ nhìn ba muội muội, nói: “Các ngươi không điên chứ? Lý Nguyên không phải là Địa Tiên sao? Thánh Nhân sao có thể quen biết hắn còn vô cùng cung kính với hắn nữa. Các ngươi nói quá khó tin.”
Vân Tiêu vô cùng nghiêm túc nói: “Bọn ta không có điên, càng không phải nói giỡn. Ngươi biết tại sao Hậu Thổ nương nương thoát nạn từ địa phủ, tại sao ta và Kim Linh sư tỷ, Vô Đương sư tỷ có thể trở thành Quỷ Đế địa phủ không?”
Triệu Công Minh nói: “Hậu Thổ nương nương thoát nạn không phải vì nàng đạt được hai phần công đức thiên đạo sao? Còn về chuyện tại sao các ngươi trở thành Quỷ Đế đương nhiên là do mặt mũi của sư phụ.”
Vân Tiêu lắc đầu nói: “Bọn ta có thể trở thành Quỷ Đế không phải vì mặt mũi của sư phụ, mà là vì mặt mũi của Lý Nguyên.”
“Lý Nguyên có mặt mũi lớn như vậy sao?” Triệu Công Minh không thể tin được.
Quỳnh Tiêu chen vào: “Bởi vì hai phần công đức thiên đạo của Hậu Thổ nương nương, chính là do Lý công tử giúp nàng suy tính ra, ngươi nói mặt mũi của Lý công tử lớn hay không.”
Răng rắc!
Triệu Công Minh bỗng nghe thấy âm thanh da đầu nứt ra vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận