Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 566 - Thạch hầu bái sư

Hai huynh đệ Cao Minh cùng Cao Giác nhất thời đến Nam Thiên Môn quan sát tình huống, trong nháy mắt, hai huynh đệ đã lập trở về Lăng Tiêu Bảo Điện, báo lại cho Ngọc Đế những chuyện đã nhìn thấy.
“Khởi bẩm Ngọc Đế, là từ một hòn đảo ở Đông Thắng Thần Châu, sinh ra một con thạch hầu, hai vệt Kim Quang chính là do hai mắt thạch hầu phát ra. Chỉ là, bây giờ thạch hầu đang đi kiếm ăn, kim quang đã không còn tồn tại.”
Ngọc Đế gật đầu nói: “Nói như thế, con thạch hầu này cũng là sinh ra từ tinh hoa đất trời, người mang phúc duyên, nói không chừng tương lai còn có thể đứng hàng tiên ban, vì vậy, hắn nhìn lướt qua mọi người trong đại điện, nhắc nhở một đám tiên khanh thần tướng: “Chư vị khanh gia không thể đi quấy rối con khỉ này, để tránh khỏi ảnh hưởng đến vận mệnh của hắn.”
Hắn lo lắng những vị thần tiên này không biết sâu cạn, thấy thạch hầu thân thủ bất phàm là chạy đi thu nhận đồ đệ hoặc làm chuyện gì khác, cho nên đặc biệt nhắc nhở một chút.
Mặc dù thần tiên trong đại điện không biết vì sao Ngọc Đế đặc biệt nhắc tới một con thạch hầu, tuy nhiên, mọi người cũng đều tinh khôn, vì vậy chỉ gật đầu vâng dạ, không có ai cảm thấy cần vì việc này phản bác Ngọc Đế.
Thạch hầu vô lo vô nghĩ sinh sống ở Hoa Quả sơn một thời gian, cũng thuận lợi tìm được Thủy Liêm động, trở thành Hầu vương của Hoa Quả sơn.
Sau đó một ngày kia, hắn đột nhiên nổi hứng, cảm thấy phải rời khỏi Hoa Quả sơn, đi tìm phương pháp tu luyện để trường sinh.
Cứ như vậy, thạch hầu ngồi trên một chiếc bè tồi tàn, vượt qua đại dương, bắt đầu con đường cầu đạo gian khổ.
Nếu như người thường ngồi cái bè gỗ này để vượt biển, không biết bị sóng lớn cuốn bay bao nhiêu lần rồi, không biết sẽ bị hải thú ăn bao nhiêu lần rồi.
Nhưng thạch hầu lại luôn hữu kinh vô hiểm, chuyển nguy thành an, phúc duyên thâm hậu.
Hắn đầu tiên là đi nước Ngạo Lai của Đông Thắng Thần Châu, sau đó một đường ngao du, từ một con khỉ hoang cái gì cũng không hiểu, dần dần hiểu chuyện người, học tiếng người, học lễ của người.
Du ngoạn ở Đông Thắng Thần Châu mấy năm, thạch hầu cũng không tìm được cao nhân, lập tức rời khỏi Đông Thắng Thần Châu không chút lưu luyến, tiếp tục tràn đầy hy vọng đến Nam Đạm Bộ Châu.
Nam Đạm Bộ Châu phồn hoa hơn Đông Thắng Thần Châu không biết bao nhiêu lần, đủ loại biểu diễn mới lạ khiến cho thạch hầu mở rộng tầm mắt.
Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ mục đích mình rời khỏi Hoa Quả sơn, vì vậy không bị những trò chơi dân gian này mê hoặc.
Một khi có thể tìm được cao nhân có thể truyền cho hắn đạo trường sinh thì hắn sẽ lập tức rời khỏi, đến một nơi khác.
Mấy ngày nay, thạch hầu đi đến thành Trường An trong Cửu Châu.
Trong một con hẻm không nổi bật ở phía đông thành Trường An, hắn tìm thấy một khách điếm bình thường, chuẩn bị ở lại.
Khách điếm này có tên là Có gian khách điếm.
“Haha, cái tên này rất thú vị.” Thạch hầu nhìn tên thì bật cười.
Khách điếm có vẻ quạnh quẽ vô cùng, ở cửa cũng không có tiểu nhị tiếp đãi khách.
Thạch hầu vén rèm đi vào trong, khiến cho chuông gió vang lên.
“Leng keng…”
Chẳng biết tại sao, thạch hầu cảm thấy tiếng chuông gió treo trên rèm rất dễ nghe, làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái, giống như lại nhớ đến khi ở trong tiên thạch, hắn tắm rửa bằng tinh thiên địa, ánh sáng nhật nguyệt làm cho người ta say mê.
Thạch hầu nhất thời đứng lại ở cửa, tập trung lắng nghe tiếng chuông gió.
Hắn thấy tiếng chuông nhỏ dần thì lại dùng tay lay rèm cửa một cái, tiếng chuông gió lại vang lên, vẫn dễ nghe như vậy.
Trên mặt thạch hầu không nhịn được lộ ra một nụ cười xuất phát từ tận nội tâm, có vẻ đặc biệt ngây thơ, vốn khuôn mặt dữ tợn cũng biến thành không còn đáng sợ nữa.
Thạch hầu cứ đứng ở cửa nghe tiếng chuông gió như vậy.
Trong lúc không ai để ý, hắn đã chặn lại cửa.
Mãi đến khi mặt trời ngả về phía tây.
Thạch hầu mới phục hồi tinh thần lại từ trong niềm say mê.
Hắn thấy sắc trời bên ngoài thì không khỏi ngạc nhiên, mình đã đứng ở cửa lâu đến vậy.
Có gì đó kỳ quái.
Thạch hầu ôm nỗi nghi ngờ đi vào trong khách điếm.
Chỉ thấy một nam tử anh tuấn trẻ tuổi ngồi ở quầy, đang nhàn nhã đọc sách.
Thạch hầu thấy nam tử thì trên mặt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Hắn đến rất nhiều nơi, gặp vô số người, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nam tử nào tao nhã như ngọc, nổi bật bất phàm như người này.
Nam tử yên tĩnh ngồi đó, thạch hầu cảm thấy đối phương giống như có thể vũ hóa phi thăng bất cứ lúc nào, thần tiên không vướng bụi trần khó miêu tả.
Thạch hầu là người có cơ duyên rất sâu, sở hữu trí tuệ, thưởng thức thiên thời, biết địa lợi, hắn kết hợp tiếng chuông gió trước đấy với nam tử khí chất siêu phàm thoát tục này thì cảm thấy nam tử này bất phàm theo bản năng.
Vì vậy hắn đi đến trước mặt nam tử, không hề do dự mà quỳ xuống, dập đầu rồi ngẩng lên: “Sư phụ, xin truyền cho đồ nhi thuật trường sinh bất lão.”
Nam tử nghe thấy động tĩnh thì lúc này mới dời ánh mắt khỏi cuốn sách.
Hắn ngẩng đầu nhìn.
Trong đại sảnh không một bóng người.
A, chủ yếu là do thạch hầu quá lùn, toàn bộ thân hình bị quầy hàng chặn hết.
Thạch hầu dường như cũng nghĩ đến chuyện này, hắn nhanh chóng quỳ bò vào trong quầy: “Sư phụ, ta ở đây. Ngươi cúi đầu nhìn đi.”
Lý Nguyên cúi đầu nhìn thạch hầu thấp bé, lại ăn mặc một bộ trường sam của người trưởng thành, trên đầu còn đội một chiếc mũ vỏ dưa lỏng lẻo, trông vô cùng buồn cười.
Trên mặt hắn nở nụ cười.
“Ngươi cho là như vậy thì ta có thể truyền cho ngươi thuật trường sinh bất lão sao?”
Thạch hầu chắp hai tay, vẻ mặt chân thành nhìn Lý Nguyên nói: “Vừa nhìn đã biết sư phụ là một thế ngoại cao nhân, cầu xin sư phụ có thể nhận ta làm đồ đệ. Ta đến từ Đông Thắng Thần Châu, đi đến tận đây chính là vì tu luyện thuật trường sinh bất lão, cũng xin sư phụ thương hại.”
Lý Nguyên hỏi thạch hầu: “Tại sao ngươi muốn tu luyện thuật trường sinh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận