Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 670 - Chỉ cần thêm chút sức nữa là thành ruột thịt rồi!

“Thủ hạ điều tra nói, Tấn Dương công chúa ở lại đây, chứng tỏ vị thần bí trợ giúp bệ hạ tiêu diệt Đột Quyết ở nơi này rồi.”
Nghĩ tới đây, Ngụy Trưng không còn do dự nữa, vén rèm cửa lên bước vào.
“Đinh đang đinh đang...”
Tiếng chuông gió vang lên, Ngụy Trưng đột nhiên cảm thấy nội tâm thoáng cái liền bình tĩnh hơn, trạng thái còn tập trung, dịu hơn sau khi tắm rửa dâng hương nhiều, tâm tư biến ảo không lường.
Hắn kinh ngạc liếc mắt đánh giá chuông gió trên cửa, nhìn thật bình thường.
Ngụy Trưng suy nghĩ một lúc, hai mắt lập tức khởi động hạo nhiên chi khí khổng lồ ôn dưỡng.
Nhưng ngay sau đó, chuông gió vốn đang bình thường ở trong mắt hắn đột nhiên thay đổi dáng vẻ.
Hắn nhìn thấy trên chuông có có hoa văn Đại Đạo, huyền quang đạo vận, hàng vạn hàng ngàn ánh sáng, tựa như có ngôi sao lóe lên, ngân hà chuyển động, toát ra vẻ vô cùng thần bí.
Trời ạ, cái này vậy mà lại là Tiên thiên linh bảo! Hơn nữa chí ít cũng là một Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Trong lòng Ngụy Trưng khiếp sợ không thôi.
Hắn không biết người nào có thể tùy ý treo Tiên thiên linh bảo cực phẩm như thế lên trước cửa.
Hắn càng ngày càng tò mò về người thần bí này rồi.
Ngụy Trưng kìm nén rung động trong lòng, đi tới đại sảnh của khách điếm.
Hắn nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp ăn mặc hơi đặc biệt đang ngồi sau quầy rượu, im lặng lật một quyển sách.
Nử tử có dung mạo tuyệt mỹ, mấu chốt là trên người còn có linh quang bất diệt vây quanh, rõ ràng đây không phải là người phàm.
Trên khoảng đất trống trong đại sảnh có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi cùng với Tấn Dương công chúa trên một cái đệm hơi, chơi với đống cát.
Nam tử trẻ tuổi nhìn chừng hai mươi, lớn lên vô cùng đẹp trai, ôn văn nho nhã, nổi bật bất phàm. Đây là lần đầu tiên trong đời Ngụy Trưng nhìn thấy người có tướng mạo như thế.
Tuy nhiên Ngụy Trưng cũng không thấy trên người nam tử có bất kỳ khí tức của pháp lực dao động nào, rõ ràng đây chỉ là một người bình thường.
Vậy nghĩa phụ của Tấn Dương công chúa là ai? Chẳng lẽ không có ở trong đại sảnh sao?
Trong lòng Ngụy Trưng dấy lên nghi ngờ.
“Ở trọ?”
Dương Thiền nhìn thấy Ngụy Trưng, hơi kích động hỏi một câu.
Làm chạy bàn lâu như vậy, cuối cùng cũng có một khách tới rồi.
Thật khó khăn mà!
Ngụy Trưng đang chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên nghe thấy âm thanh của trẻ con kêu lên: “A, đây chẳng phải là ông lão tố cáo mẫu hậu thất lễ sao?”
Ngụy Trưng cung kính hành lễ với Tiểu Tê Tử, nói: “Thần Ngụy Trưng, bái kiến Tấn Dương công chúa.”
“Sao ngươi lại tới nơi này?”
Tiểu Tê Tử khó hiểu nhìn Ngụy Trưng.
Ngụy Trưng không giấu diếm mục đích của mình, nói: “Hôm nay thần tới đây dự định thăm hỏi nghĩa phụ của công chúa, không biết hiện giờ nghĩa phụ của công chúa ở nơi nào...”
Dương Thiền nghe thế, trong lòng cảm thấy mất mát.
Được, mất công mừng hụt, vẫn không có khách tới cửa.
“Phụ thân, ông lão này tới tìm ngươi.”
Tiểu Tê Tử nói với Lý Nguyên.
Ngụy Trưng thấy Tiểu Tê Tử gọi phụ thân Lý Nguyên, không khỏi kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Người thanh niên đẹp trai quá đáng kia chính là nghĩa phụ của Tấn Dương công chúa sao?
Nhưng chẳng phải hắn không có tu vi sao?
Tại sao hắn có thể trợ giúp bệ hạ tiêu diệt toàn bộ mười vạn đại quân của Đột Quyết?
Chẳng lẽ tu vi của hắn quá cao, đến mức mà ta cũng không phát hiện ra?
Ngụy Trưng tu luyện là Hạo Nhiên chính khí, Hạo Nhiên chính khí thuộc về phương pháp tu hành của Nho đạo, cũng là công pháp duy nhất dựa trên quan cách để gia tăng tu vi của bản thân. Chức quan càng cao, quan cách càng sâu, càng giúp tăng tu vi mạnh hơn.
Mặc dù Ngụy Trưng tu luyện Hạo Nhiên chính khí chỉ có tu vi Kim Tiên, nhưng chức quan của hắn đã đạt tới Thượng thư tả thừa, càng giúp hắn có thể phát huy ra thực lực Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ.
Hơn nữa điểm đặc biệt của Hạo Nhiên chính khí là nếu muốn giấu được sự nhận biết của hắn, ít nhất phải có tu vi trên Đại La Kim Tiên đại viên mãn mới được.
Chẳng lẽ thực lực của vị công tử văn nhã này sâu như vậy sao?
Nếu như hắn thực sự có tu vi cao như vậy, sao lại không có hình tượng gì mà ngồi dưới đất cùng với một đứa con nít chơi đắp cát?
Ngụy Trưng đè nén sự nghi ngờ trong lòng, thử chắp tay hỏi Lý Nguyên: “Không biết tôn tính đại danh của các hạ là gì?”
Lý Nguyên dùng cát đắp thành tòa thành, liếc mắt nhìn Ngụy Trưng một cái, nói: “Nếu như ngươi muốn hỏi chuyện Đột Quyết, ta có thể nói cho ngươi biết, chuyện đó là ta làm.”
Ngụy Trưng không ngờ đối phương chẳng những liếc mắt đã biết mục đích hắn tới lần này mà còn dễ dàng thừa nhận chuyện Đột Quyết là do hắn gây nên.
Điều này khiến cho Ngụy Trưng hơi ngơ ngác.
Không ngờ thoáng cái đã tìm được vị cao nhân kia.
Thế này là dễ dàng quá thì phải?
Chẳng lẽ hắn căn bản không hề có ý giấu diếm gì sao?
Trong lòng Ngụy Trưng hiện lên vô số suy nghĩ, tuy nhiên trên mặt không hề lộ vẻ chần chờ. Hắn tiếp tục hỏi: “Không biết đạo hữu tu hành ở tiên sơn nào? Nhúng tay vào chuyện Nhân tộc là có mục đích gì?”
Lý Nguyên vừa đắp cát vừa thản nhiên nói: “Không có tiên sơn, không có mục đích, tùy duyên mà thôi, tùy tính mà làm.”
Ngụy Trưng nghe thế không khỏi khẽ nhíu mày.
Hắn thân là quan Nhân Tào Thiên Đình sắp xếp ở dưới nhân gian, chức trách của hắn chính là duy trì trật tự ở nhân gian, không để cho tu sĩ tu đạo hay yêu ma quỷ quái làm hại nhân gian, đặc biệt là nhúng tay vào chuyện của triều đình Nhân tộc...
Vì vậy hắn cũng không thích có người ở nhân gian tùy tính mà làm.
Bởi vì tùy tính mà làm nghĩa là không có quy luật, nghĩa là không thể khống chế.
Lần này Lý Nguyên tùy tính làm có thể trợ giúp Đại Đường tiêu diệt đại quân Đột Quyết, vậy lần sau tùy tính làm có khả năng phất tay liền chém chết mấy chục vạn tướng sĩ Đại Đường.
Loại người không có khống chế, theo Ngụy Trưng thấy đều là phiền toái, hẳn là nên ràng buộc lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận