Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2064 - Có phải quá coi trọng ta rồi hay không!

U Nhược trừng mắt thật to: “Ngươi cảm thấy nam tử tuyệt thế đó là người mà ta có thể dụ dỗ sao? Ngươi quá coi trọng con gái của ngươi rồi!”
Hùng Bá nói: “Dụ dỗ cái gì chứ? Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ là giới thiệu ngươi làm quen. Hơn nữa, con gái của ta ưu tú như vậy, ai có thể khinh thường chứ? Đúng rồi, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở quán trọ, tại sao ngươi lại ra ngoài nhanh như vậy?”
U Nhược tức giận nói: “Không xảy ra chuyện gì cả, sau khi ta đi vào, nhìn thấy hắn với một mỹ nữ tuyệt thế đang chơi cờ. Ta vốn định nói muốn ở lại, kết quả hắn trực tiếp nhìn thấu tâm tư của ta, nói nếu ta muốn ở lại thì phải trả tiền phòng trước, nếu có ý nghĩ khác thì nên sớm dừng lại. Ta vừa nghe thấy thì sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài.”
“Mới như vậy ngươi đã chạy ra ngoài?”
Hùng Bá nghe xong thì cạn lời: “Ngươi đúng là không có tiền đồ.”
U Nhược không phục nói: “Đương nhiên là ta phải chạy rồi, người ta đã đưa ra cảnh cáo, sao ta còn dám tiếp tục ở lại chứ?”
Hùng Bá không cho là đúng, nói: “Lại chẳng phải là ngươi làm chuyện gì bất lợi với hắn, điều này có gì mà không dám ở lại chứ, ta không tin hắn sẽ làm tổn thương người thích hắn, cho nên ngươi vẫn nên trở về quán trọ đi.”
U Nhược lập tức lắc đầu như trống lúc lắc: “Dù sao ta cũng sẽ không trở về, ta tự biết loại người này hoàn toàn không phải ta có thể trèo cao được.”
Hùng Bá cạn lời, nói: “Thử cũng không thử, ngươi đã từ bỏ, không có lòng tin rồi đó?”
U Nhược:
“Quả thật là ta không có lòng tin, hơn nữa bên cạnh đối phương đã có một nữ tử xinh đẹp hơn ta, nếu ta mặt dày tiếp tục ở lại, chỉ là tự rước lấy nhục, còn không bằng bản thân thức thời một chút.”
Hùng Bá thấy dù nói như thế nào, U Nhược cũng không muốn trở về nữa, trong lòng tuy cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng cũng hết cách.
Cuối cùng, hắn đành phải dẫn con gái trở về Kinh Thục Thiên sơn.
Hùng Bá làm thế nào cũng không ngờ, mình mới tới Trường An, còn chưa kịp nghỉ chân đã phải trở về, hây, đây là chuyện gì chứ?
Trải qua hơn nửa tháng, cuối cùng Hùng Bá cũng trở về Thiên sơn.
Nhưng sau khi đến Thiên sơn, Hùng Bá lại phát hiện Thiên sơn không đúng.
Hắn phát hiện chính giữa ngọn núi chính của Thiên sơn đã bị cái gì đó bổ thành hai, hơn nữa vị trí đỉnh núi còn đứt đoạn, hiện lên hình dáng lưu ly.
Giống như là bị ngọn lửa gì đó thiêu đốt, trông vô cùng kỳ lạ.
Hùng Bá và U Nhược nhìn thấy thay đổi khiếp người của Thiên sơn, đều sợ đến ngây người.
Hai người họ liếc nhìn nhau, cũng không biết nên nói cái gì mới ổn.
Một lát sau, lúc này U Nhược mới lấy lại tinh thần, sau đó kinh ngạc kêu lên.
“Khoảng thời gian chúng ta rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt Hùng Bá âm trầm, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Hắn lập tức bay về phía vị trí của Nghị sự đường.
Hắn đi đến bên ngoài Nghị sự đường, nhìn thấy môn đồ của Thiên Hạ hội...
Chỉ có điều, sau khi những môn đồ này nhìn thấy hắn thì đều lộ ra biểu cảm kỳ quái mà phức tạp.
Cũng không hành lễ với Hùng Bá như thường lệ.
Hùng Bá thấy tình hình này, trong lòng càng cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
“Gần đây môn phái đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngọn núi chính lại biến thành hai?”
Hùng Bá lớn tiếng hỏi thuộc hạ gần đó.
Nhưng những thuộc hạ này liếc nhìn nhau, hoàn toàn không ai trả lời lời của Hùng Bá.
Điều này khiến Hùng Bá càng cảm thấy quỷ dị.
Ta mới rời đi một tháng mà thôi, sao cảm giác mọi thứ đều thay đổi vậy?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hùng Bá thấy thuộc hạ xung quanh không đáp lại lời của mình thì lập tức đưa tay nắm về phía hư không một cái.
Một tiểu lâu la không khống chế được bị hút vào trong tay Hùng Bá.
Hùng Bá nắm lấy cổ của tiểu lâu la, lạnh lùng nói: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu lâu la bị bóp cổ, chỉ cảm thấy cổ họng sắp bị bóp gãy.
Bởi vậy đâu còn dám chần chờ, vội vàng xin tha thứ nói: “Bang chủ tha mạng, bang chủ chỉ cần đến đại sảnh nghị sự thì sẽ hiểu hết.” Hùng Bá nghe vậy, lập tức hất tiểu lâu la ra ngoài, sau đó sải bước vọt về phía đại sảnh nghị sự.
Mà tình hình trong đại sảnh lại khiến Hùng Bá giận sôi lên.
Khuôn mặt già nua âm trầm đến mức muốn nhỏ giọt.
Giờ phút này, trong đại sảnh có vẻ rất náo nhiệt.
Chỉ thấy ở giữa đại sảnh có một cặp vũ nữ đang nhảy múa nhẹ nhàng, bên cạnh còn có mấy người chơi nhạc đang diễn tấu xem điệu nhạc đồi trụy.
Mà cao tầng vốn thuộc về Thiên Hạ hội dường như đều ở trong đại sảnh.
Mọi người vừa xem vũ nữ khiêu vũ, vừa uống rượu mua vui, ăn thịt, lớn tiếng hì hì, khiến cho đại sảnh nghị sự vốn uy nghiêm trở nên náo nhiệt giống như thanh lâu.
Điều khiến Hùng Bá nổi trận lôi đình nhất chính là Vương tọa vốn thuộc về hắn giờ phút này lại bị một bóng dáng xa lạ ngồi lên.
Bóng dáng xa lạ này là một nam tử trung niên có ngoại hình khoảng bốn mươi tuổi, cao hai mét, hình thể gầy gò, để hai sợi râu cá trê dài gần một mét, trên người mặc một bộ trường bào màu đen.
Nam nhân râu cá trê này cũng đang uống từng ngụm, ăn từng ngụm, bên cạnh còn có hai mỹ nữ dựa vào.
Hơn nữa, một chân của hắn còn giẫm lên trên Vương tọa được làm bằng vàng ròng, có vẻ cà lơ phất phơ, không hề uy nghiêm.
Nhưng người xung quanh cũng không bởi vì nam nhân để râu cá trê cà lơ phất phơ mà có bất kỳ khinh thường nào, ngược lại còn cung nghênh nịnh nọt hắn.
“Bang chủ thần thông cái thế, tại hạ kính bang chủ một ly.”
“Bang chủ rộng lượng, thuộc hạ bội phục sát đất.”
“Ha ha ha!”
Râu cá trê nghe thấy lời tâng bốc xung quanh, thoải mái cười to không thôi.
“Tấu nhạc tiếp, nhảy múa tiếp!”
Hùng Bá nhìn mọi thứ, suýt chút nữa thì nổ phổi.
Đây là muốn lật trời sao?
Còn nữa, tại sao những người này đều gọi tên râu cá trê là bang chủ?
Bang chủ của Thiên Hạ hội không phải lão tử ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận