Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 147 - Long Nữ ăn cơm chùa!

Lý Tịnh nghiêm túc gật đầu nói: “Việc này đương nhiên, sau này chúng ta nhất định phải nghiêm khắc quản thúc hắn, dạy hắn phẩm đức, nhất định phải để hắn không được lạc lối.”
“Có thể tìm cho hắn thêm mấy phu tử giảng dạy học thức và phẩm hạnh.”
n phu nhân tiếp lời.
Ánh mắt hai người họ lập tức sáng quắc nhìn tiểu Na Tra.
Tiểu Na Tra thấy cha mẹ nhìn mình, không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hắn vẫn chưa biết, tuổi thơ tiếp theo của mình sẽ bị mấy lão phu tử chiếm hết…
Na Tra được sinh ra không lâu.
Hôm nay, Lý Nguyên chơi một lúc ở sòng bạc Khoái Hoạt Lâm, đang chuẩn bị đến tiệm cơm dùng bữa thì một bóng dáng màu vàng nhạt đột nhiên đụng về phía hắn.
Lý Nguyên bình tĩnh di chuyển sang bên cạnh một bước, tránh được cục diện va chạm.
Chỉ là đối phương dường như bị Lý Nguyên đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, cuống quít muốn tránh né sang bên cạnh, kết quả trong lúc bối rối cơ thể không đứng vững, bịch một tiếng, bản thân ngã xuống mặt đất.
Vừa hay ngã xuống dưới chân Lý Nguyên.
Lý Nguyên vội vàng lùi về phía sau ba bước, kéo dài khoảng cách với đối phương.
“y dô! Đau chết ta rồi!”
Nữ tử ngã trên mặt đất, xoa chiếc trán đau đớn của mình.
Nàng hơi tức giận nhìn Lý Nguyên lùi về phía sau: “Ngươi thấy ta ngã, chẳng những không đỡ ta một chút, sao còn lùi về phía sau.”
Lý Nguyên đánh giá đối phương.
Đây là một nữ tử trẻ tuổi yểu điệu, tóc dài xõa vai, mặc váy dài màu vàng nhạt, quấn thắt lưng màu trắng độc quyền của Khoái Hoạt Lâm, lộ ra vẻ tươi đẹp như ánh mặt trời, linh động tú lệ.
“Ta đỡ ngươi, nếu như ngươi ăn vạ ta thì làm sao?”
Lý Nguyên nhớ lại cảnh tượng đỡ cụ bà ở Trái Đất, vì vậy không nhúc nhích.
Ngao Châu nghe vậy, không khỏi trợn trắng mắt: “Ta ăn vạ ngươi, bớt mơ đi!”
“Bỏ đi, không nói với ngươi nữa, ta vẫn nên chạy ngay thôi!”
Ngao Châu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng bò lên từ trên mặt, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng chính ngay lúc này, một nữ nhân trung niên ăn mặc đầu bếp đột nhiên kéo y phục của nàng lại.
Ngao Châu chạy về phía trước mấy bước, chỉ là vẫn đứng ngay tại chỗ.
“Sao ngươi lại muốn chạy trốn vậy, đã chạy mấy lần rồi, sao ngươi còn không nhớ kỹ chứ?”
Ngao Châu bị tóm y phục, hoàn toàn không thoát được.
Nàng quay đầu lại, vẻ mặt cười mỉa nhìn nữ nhân trung niên: “Hì hì, Lâm đại tỷ, ngươi hãy thả ta đi đi, ta bảo đảm sau khi trở về sẽ đưa tiền cơm đến cho ngươi.”
Lâm đại tỷ lắc đầu nói: “Không được, nếu ngươi không trở về thì làm sao, đến lúc đó ta sẽ bị phạt.”
Ngao Châu đáng thương cầu tình nói: “Lâm đại tỷ, tỷ là tốt nhất, tỷ thương xót ta chút đi, mấy tháng nay mỗi ngày ta đều rửa chén, tay cũng sắp lột da rồi.
Đặc biệt là ông chủ nhà tỷ, cũng không biết mọc bao nhiêu cái dạ dày, mỗi lần ăn một nồi lẩu, vậy là lại ăn cả ngàn cái chén đĩa, hại ta phải rửa nửa ngày.”
“Quá đáng ghét.”
Vẻ mặt Lâm đại tỷ ngượng ngùng nhìn Lý Nguyên, giải thích.
“Ông chủ, từ trước đến nay bọn ta chưa từng ở sau lưng ngươi nói những lời như vậy.”
“Ông chủ?”
Ngao Châu nghi ngờ quay đầu lại, nhìn Lý Nguyên nét mặt vô cảm, gương mặt xinh đẹp không khỏi ngây ra.
Không phải trùng hợp vậy chứ?
Nàng buộc miệng hỏi: “Hóa ra ngươi chính là ông chủ lòng dạ độc ác của cửa tiệm này à?”
Sắc mặt Lý Nguyên càng tối sầm: “Ta lòng dạ hiểm ác khi nào?”
Mặc dù nhân viên của ta đều làm việc theo chế độ 007, một tuần bảy ngày, hai mươi bốn giờ luôn đợi lệnh, nhưng ta luôn xem nhân viên là huynh đệ đấy được chưa.
Ngao Châu tức giận nói: “Lòng dạ ngươi không hiểm ác à? Ta ở tửu lầu của ngươi ăn một bữa cơm, do không mang tiền kết quả bắt ta ở đây rửa bát bốn trăm năm mới có thể trả hết số tiền cơm, còn không độc ác sao? Còn nữa, bọn người Lâm đại tỷ, từ sáng đến tối, cả năm không có ngày nghỉ, thế mà chỉ có cơm ăn chứ không có tiền công, cái này ngươi còn nói không độc ác? Quả thật tim gan phèo phổi, toàn bộ đều đen.”
Lâm đại tỷ nhanh chóng lắc tay với Lý Nguyên: “Ta xin thề với ông chủ, bọn ta trước nay chưa từng oán trách, đều do nàng ta tự nói bậy.”
Ngao Châu còn chưa chịu thua nói: “Ngươi xem ngươi dọa Lâm đại tỷ thành dáng vẻ gì rồi?”
Lý Nguyên không quan tâm đến Ngao Châu đang tức giận, hắn nói với người nữ nhân trung niên: “Lâm Thiên Huyết, con rồng nhỏ này là sao?”
“Á, sao ngươi biết được bản thể của ta là Long tộc?” Ngao Châu bị dọa giật cả mình.
Nhưng mà Lý Nguyên và Lâm Thiên Huyết không hề để ý đến nàng.
Ngao Châu lập tức không nói nên lời.
Biết ta là Long Nữ mà sao các ngươi không ngạc nhiên chút nào vậy?
Long Nữ đó!
Lâm Thiên Huyết giải thích với Lý Nguyên: “Bẩm công tử, khoảng thời gian trước vị cô nương này đến Khoái Hoạt Lâm ăn cơm, nhưng lúc thanh toán thì nàng dùng phép thuật biến ra bạc muốn lừa bịp. Chúc chưởng quầy phát hiện bảo nàng trả tiền cơm, nhưng nàng căn bản không có tiền...”
“Ta quên mang theo.” Ngao Châu lè lưỡi: “Ta đâu có biết ăn đồ ăn còn cần phải trả tiền.”
Lâm Thiên Huyết tiếp tục nói: “Thế nên Chúc chưởng quầy chỉ đành để nàng rửa bát trừ nợ. Một bữa cơm của nàng tổng cộng tốn một ngàn hai trăm lượng bạc, tiền lương mỗi tháng rửa bát ở đây là hai lượng bạc, do đó nàng phải rửa bát năm trăm năm mới trả sạch toàn bộ tiền nợ. Nghĩ đến việc nàng cần nghỉ ngơi nên Chúc chưởng quầy để nàng ấy rửa bát bốn trăm năm.”
Cái giá phải trả của một bữa ăn quỵt thật sự quá đắt!
Lý Nguyên cảm khái một chút.
Hắn nhìn Ngao Châu một cái: “Dạ dạy ngươi cũng lớn lắm đấy, một lần lại ăn hết hơn một ngàn lượng bạc!”
Sắc mặt Ngao Châu ửng đỏ nói: “Ngon quá, không kìm được.”
Mấy tháng nay nàng đến nhân gian du ngoạn, đúng lúc đi đến Khoái Hoạt Lâm, sau khi khám phá đủ loại mỹ vị do Khoái Hoạt Lâm nấu thì phấn khởi như phát hiện ra một vùng đất mới.
Kết quả không quản được cái miệng ăn nhiều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận