Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 631 - Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim mơ màng tập thể!

Nhưng hiện tại sau khi hắn nghe Lý Nguyên nói, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không vui, cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Lý Nguyên lại nói: “Một Quân Vương hùng tài đại lược hẳn là có ngạo khí, có cốt khí. Hy vọng tương lai ngươi có thể làm được không hòa thân, không đền tiền, không cắt đất, không cống nạp, Thiên tử giữ biên cương, Quân Vương giữ xã tắc, cũng không uổng công ta giúp ngươi một hồi.”
Ầm!
Lý Thế Dân chỉ cảm thấy có tiếng sấm sét nổ tung trong đầu hắn, chấn đến da đầu hắn tê dại, cả người run rẩy, trên người nổi lên vô số da gà, có vẻ rung động không thôi.
Không hòa thân, không đền tiền, không cắt đất, không cống nạp, Thiên tử giữ biên cương, Quân Vương giữ xã tắc!
Câu nói này thật sự quá bá đạo, quá khí phách.
Chỉ cảm thấy đây mới là khí chất mà Đế Vương nên có.
Hòa thân gì đó, cống nạp gì đó, so sánh lại quả thật quá thiệt rồi…
Lý Thế Dân nhẫn nhịn kích động trong lòng, hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Lý Nguyên, bảo đảm nói: “Thiên tử giữ biên cương, Quân Vương giữ xã tắc, không hòa thân, không đền tiền, không cắt đất, không cống nạp, ta sẽ khắc những lời này trên đại điện Kim Loan, chẳng những nhắc nhở ta mỗi phút giây mà còn nhắc nhở người kế thừa Đại Đường làm một Đế Vương có ngạo khí, có cốt cách. Chỉ cần là Hoàng Đế của Đại Đường ta, đều sẽ tuân thủ luật này.”
Lý Nguyên gật đầu, tiễn khách nói: “Được rồi, đã cho ngươi cách đẩy lùi kẻ địch, ngươi có thể đi rồi.”
Khóe miệng Cao công công run rẩy, ta không nghe thấy gì cả, ta không nghe thấy gì cả, nhất định là ta xuất hiện ảo giác!
Lý Nhị vốn không thèm để ý giọng điệu Lý Nguyên không khách sáo, tâm tư hiện tại của hắn đều đặt ở những lời Thiên tử giữ biên cương, Quân Vương giữ xã tắc.
Trong lòng hắn hò hét nói, Lý Thế Dân ta lẽ ra nên làm một Đế Vương hùng tài đại lược, để đời sau mãi mãi ghi nhớ.
“Tỷ phu, ta đi đây.”
Hắn ôm quyền với Lý Nguyên, rồi dẫn Cao công công rời khỏi khách điếm.
Sau khi rời đi, tâm tư của hắn lại đặt ở trên chữ ‘Bạo’ trong tay.
Mặc dù hắn cảm thấy cái này không đáng tin cậy lắm, nhưng hắn nghĩ đến đủ loại năng lực tiên tri của Lý Nguyên, lại cảm thấy lỡ như đây là thật thì sao?
Trên đường trở về Hoàng cung, Lý Nhị ngồi bên trong long xa đánh giá chữ ‘Bạo’ không ngừng.
Hắn thừa nhận chữ mà Lý Nguyên viết vô cùng đẹp mắt, còn đẹp đẽ phiêu dật hơn nét bút của nhà thư pháp mà hắn sưu tầm, nhưng hắn vẫn không cách nào tưởng tượng được chữ này sẽ nổ tung.
Uy lực của vụ nổ còn có thể khiến cho thành Trường An không còn gì.
Mặc dù đây là thời Đại Đạo pháp hiển thánh, nhưng cũng quá mơ hồ rồi.
Người bình thường không thể chấp nhận được!
Chỉ là, mặc dù Lý Nhị không tin uy lực của chữ ‘Bạo’ này, nhưng tay đang cầm tờ giấy lại vô cùng cẩn thận, vô cùng ổn định.
Có dáng vẻ chỉ sợ làm rơi giấy xuống đất.
Trở về Hoàng cung với tâm tư phức tạp.
Mấy người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Mai, Lý Tịnh, Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức, Trình Cắn Kim đã sớm đợi đến mức lo lắng không thôi, trông mòn con mắt.
Bọn họ thấy Lý Nhị rốt cục cũng lộ diện, không khỏi kích động vạn phần.
“Bệ hạ, cuối cùng ngươi cũng đi ra ngoài rồi!”
“Bọn ta suýt chút nữa cho rằng bệ hạ xảy ra chuyện đó!”
“Đêm khuya bệ hạ triệu kiến bọn ta, không biết có chuyện quan trọng gì?”
Lý Nhị thấy mọi người bảy miệng tám lưỡi vây quanh mình, vội vàng rút cánh tay ra, vây quanh nửa vòng trước người mình, cũng siết chặt tờ giấy trong tay: “Các ngươi đừng qua đây, cẩn thận làm rơi tờ giấy này.”
Thấy bệ hạ cẩn thận như thế, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh vội vàng dừng lại, không dám tiến lên.
Mọi người đều nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay Lý Nhị, chỉ cảm thấy đầu đầy sương mù.
“Bệ hạ cầm cái gì lại cẩn thận như vậy?”
“Chẳng lẽ là bản vẽ của đại gia nào sao?”
“Bản vẽ cũng không cần phải cẩn thận như vậy chứ?”
Lý Thế Dân không để ý đến mọi người đang hỏi thăm, hắn một đường cẩn thận đi tới trước bàn sách, lấy ngọc tỷ của mình ra cẩn thận đè giấy lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như tỷ phu nói tờ giấy này có thể làm cho Trường An bị hủy trong chốc lát là thật, nếu hắn là người không để ý thì gia tộc Lý thị sẽ bị diệt tộc.
Bởi vậy hắn cẩn thận thế nào cũng không quá đáng.
Sau khi đặt giấy xuống, Lý Nhị thấy tất cả mọi người đều trông mong nhìn hắn, không khỏi mở miệng nói: “Lần này đêm khuya trẫm gọi các ngươi đến đây là có một chuyện lớn muốn nói cho các ngươi biết.”
“Không biết là chuyện lớn gì?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng hỏi.
Mọi người không chớp nhìn chằm chằm Lý Nhị.
Lý Nhị: “Ba ngày sau Đột Quyết sẽ tiến công Trường An.”
Tạch!
Trong lúc nhất thời, chỉ nghe thấy trong thư phòng vang lên một tràn âm thanh cằm rơi xuống mặt đất.
Đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh đều khiếp sợ đến há to miệng, vẻ mặt cứng đờ.
Lý Tịnh, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim và mấy võ tướng khác chỉ cảm thấy lông tơ lập tức nổ tung.
Trình Giảo Kim vội vàng hỏi: “Chuyện này có chắc không? Sao bệ hạ biết ba ngày sau Đột Quyết sẽ tiến công Trường An?” Lý Nhị chậc lưỡi, hiện tại hắn cũng không dám chắc.
Chủ yếu là kế sách đẩy lùi kẻ địch mà Lý Nguyên cho hắn thật sự là quá điên đảo, cho dù hắn rất tin, vô cùng tín nhiệm Lý Nguyên, thì giờ phút này cũng không khỏi nổi lên nghi ngờ.
“Chuyện này là Lý tiên trưởng suy đoán ra.”
Bịch!
Ngoại trừ Trưởng Tôn Vô Kỵ và Phòng Huyền Linh ra, thì mấy người còn lại nghe nói chuyện này là do người khác suy đoán ra, tất cả đều ngã xuống đất, có biểu cảm nghẹn họng không nói nên lời.
Rốt cuộc là bệ hạ điên rồi, hay là bọn ta điên rồi, nghe một thuật sĩ suy đoán đã dám xác định Đột Quyết sẽ tiến công trường An.
Nghĩ thế nào cũng không chân thật.
Trình Giảo Kim lấy lại tinh thần, hắn khó tin hỏi Lý Nhị: “Bệ hạ, ngươi nói nghiêm túc sao? Sao ngươi có thể tin những lời yêu ngôn mê hoặc như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận