Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1225 - Lúc nào nam nhân mới thật sự đứng dậy được?

Hắn lại nhìn Nhiếp Tiểu Thiến khuynh quốc khuynh thành: “Cô nương này là ai?”
Lúc này, Tiểu Thanh cũng nhìn thấy Lý Nguyên và Nhiếp Tiểu Thiến, nàng hơi kỳ lạ nháy mắt với Nhiếp Tiểu Thiến.
Có ý nói sao huyễn thuật lại mất đi hiệu lực rồi?
Nhiếp Tiểu Thiến làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ta cũng không biết.
Lý Nguyên trả lời Ninh Thái Thần: “Vừa rồi ta vẫn ở trong phòng!”
“Vẫn ở trong phòng?”
Vẻ mặt của Ninh Thái Thần kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở trong phòng được? Vừa nãy ta vốn không nhìn thấy ngươi?”
Lý Nguyên nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Thiến và Diệp Tiểu Thanh nói: “Cái này thì ngươi phải hỏi bọn họ rồi?”
Ninh Thái Thần sửa sang lại y phục lộn xộn, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Nhiếp Tiểu Thiến và Diệp Tiểu Thanh.
Chỉ cảm thấy hai nữ tử yêu diễm này vô cùng khả nghi.
Diệp Tiểu Thanh thấy thế, lập tức truyền âm hỏi Nhiếp Tiểu Thiến: “Ngươi bị lộ rồi?”
Nhiếp Tiểu Thiến nói dối, truyền âm trả lời: “Vừa nãy tên râu rậm đó phát hiện dị thường, cũng may ta cảnh giác, tạm thời lừa gạt tên râu rậm. Chúng ta vẫn là nên đi nhanh đi, nếu không đợi tên râu rậm trở về thì phiền phức đó.”
Trải qua chuyện vừa rồi, nàng không chuẩn bị hại tính mạng Lý Nguyên và Ninh Thái Thần nữa, bởi vậy chuẩn bị gạt Tiểu Thanh rời khỏi nơi này.
Diệp Tiểu Thanh nghe thấy tên râu rậm phát hiện dị thường thì lập tức chột dạ.
Nàng hơi lo lắng nói: “Nhưng chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, trở về như vậy, lão lão nhất định sẽ trách tội.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Chúng ta nói sự thật cho lão lão thì lão lão sẽ hiểu.”
Nhưng Diệp Tiểu Thanh biết thủ đoạn của lão lão, nên nàng không muốn mạo hiểm.
Hơn nữa, nàng biết lão lão đã hứa gả Nhiếp Tiểu Thiến cho Hắc Sơn Lão Yêu nên tất nhiên sẽ không trách phạt Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhưng còn nàng thì khó nói.
Chỉ thấy Diệp Tiểu Thanh nhìn Lý Nguyên và Ninh Thái Thần, ánh mắt lóe lên, nói với Nhiếp Tiểu Thiến: “Chúng ta vẫn nên mạnh mẽ bắt hai người họ về giao cho lão lão đích thân xử trí.”
Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng ngăn cản: “Như vậy sẽ khiến tên râu rậm chú ý đó.”
Diệp Tiểu Thanh: “Không phải ngươi nói đã lừa tên râu rậm đi rồi sao? Chúng ta ra tay nhanh chút, sao tên râu rậm phản ứng kịp?”
Nói xong, nàng không đợi Nhiếp Tiểu Thiến nói gì, lập tức bóp pháp quyết, sử dụng thuật Mê Hồn chuẩn bị hấp dẫn Lý Nguyên và Ninh Thái Thần, sau đó dẫn hai người họ đi, Nhiếp Tiểu Thiến thấy thế thì không khỏi gấp gáp.
Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là mặc dù Diệp Tiểu Thanh dùng thuật Mê Hồn, nhưng Lý Nguyên và Ninh Thái Thần vốn không hôn mê, vẫn mở to hai mắt, đứng tại chỗ, sao pháp thuật lại mất linh rồi?
Diệp Tiểu Thanh lại bóp pháp quyết.
Nhưng Lý Nguyên và Ninh Thái Thần lại chẳng sao cả.
Diệp Tiểu Thanh bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Nhiếp Tiểu Thiến cũng nhìn đến trợn mắt há mồm, vẻ mặt khó hiểu.
Không rõ vì sao pháp thuật của Diệp Tiểu Thanh lại không có hiệu quả.
“Lý huynh, nàng đang làm gì vậy?”
Ninh Thái Thần thấy hai tay của Diệp Tiểu Thanh làm động tác bóp kỳ quái, khó hiểu hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Có lẽ là ngón tay bị chuột rút!”
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Ninh Thái Thần gật đầu: “Nhìn cũng giống.”
Diệp Tiểu Thanh tức giận không chịu nổi.
Lúc nàng đang muốn sử dụng lại pháp thuật, đột nhiên nàng và Nhiếp Tiểu Thiến đồng thời cảm nhận được một luồng kiếm ý từ bên trong căn phòng phía Đông đập vào mặt.
Luồng kiếm ý lạnh thấu xương bá đạo này khiến Nhiếp Tiểu Thiến chỉ cảm thấy thuật quỷ hồn của mình đều bị thổi tan.
Sắc mặt của Diệp Tiểu Thanh càng thay đổi lớn, bất chấp đối phó với Lý Nguyên và Ninh Thái Thần, bóng dáng chợt lóe vọt ra ngoài cửa sổ, đảo mắt lập tức biến mất không thấy tung tích.
Nhiếp Tiểu Thiến cũng không dám dừng lại, nàng liếc mắt nhìn Lý Nguyên rồi cũng bay đi.
“A, vậy mà hai nữ tử này có thể bay?”
Ninh Thái Thần kinh ngạc kêu lên.
“Bịch.”
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền đến.
Hóa ra là cửa phòng bị người ta đẩy mạnh.
Ninh Thái Thần quay đầu nhìn, chính là Yến Xích Hà.
Một tay Yến Xích Hà cầm bảo kiếm, một tay lại cầm điện thoại di động.
Sau khi hắn vào phòng, thấy Lý Nguyên và Ninh Thái Thần còn sống thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm
“Vừa rồi ta cảm nhận được nơi này có quỷ khí, các ngươi có gặp phải chuyện gì kỳ quái hay không?”
Yến Xích Hà hỏi Lý Nguyên và Ninh Thái Thần.
Ninh Thái Thần không giấu diếm, thành thật trả lời: “Lúc trước có hai nữ tử tới nơi này, vừa rồi cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên bay đi rồi.”
Yến Xích Hà nói: “Chắc chắn bọn họ là nữ quỷ đặc biệt đến hại tính mạng các ngươi.”
“May mà ta phát hiện kịp thời, dọa bọn họ chạy đi, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”
Hắn nhìn Lý Nguyên, đắc ý nói: “Ngươi xem, ta đã cứu ngươi một mạng đó, nợ thiếu ngươi xem như là trả xong, hì hì, quá tốt rồi, cuối cùng cũng không cần mặc nữ trang nữa…”
Lý Nguyên thấy Yến Xích Hà còn mặt mũi tranh công thì lập tức trợn trắng mắt, không chút nể tình chửi bới: “Hành động này của ngươi cũng gọi là kịp thời phát hiện sao? Nữ quỷ đó đã ở trong phòng bọn ta hơn mười phút, nếu như bọn họ có ý đồ gì thì ngươi còn có cơ hội cứu sao?”
“Lâu như vậy à?”
Yến Xích Hà có chút không tin.
“Thật sự là lâu đó.”
Ninh Thái Thần xác định.
Vừa rồi hắn đã phản kháng rất lâu.
Được Ninh Thải Thần chứng thực, Yến Xích Hà chỉ cảm thấy mặt già đỏ lên.
Vừa rồi hắn xem điện thoại quá mê mẩn nên không kịp thời phát hiện có quỷ quái tiếp cận.
Có chút mất mặt thay Luyện Thần Phản Hư đó!
Nhưng điều này vốn không ngăn cản hắn tranh công cho bản thân: “À ừm, tuy ta không kịp thời phát hiện nữ quỷ, nhưng vẫn nhờ ta, lúc này mới dọa bọn họ chạy đi, cho nên các ngươi vẫn nên cảm kích ta.”
Hắn nhìn Lý Nguyên: “Nợ ta thiếu ngươi từ đây là hết.”
Lý Nguyên: “Nếu ngươi muốn chơi xấu thì cứ nói rõ, chỉ cần thừa nhận bản thân là người nói lời không giữ lời là được.”
Yến Xích Hà xù lông nói: “Sao ta có thể nói không giữ lời được chứ? Không phải chỉ là trang phục nữ thôi sao? Mặc một lúc thì làm sao? Lại không mất đi miếng thịt nào, ngày mai ta nhất định sẽ mặc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận