Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 564 - Kiếp của Dương Thiền

Lưu Ngạn Xương đột nhiên nhìn thấy tiên tử vốn vô cùng xinh đẹp đột nhiên khuôn mặt như có hoa đào, đôi mắt long lanh nhìn hắn, hơi thở của Lưu Ngạn Xương cũng bất giác nặng nề hơn vài phần.
“Chẳng nhẽ tiên tử có ý gì với ta?” Trong lòng hắn đột nhiên có động tĩnh, lập tức tiến về phía trước hai bước, thám thính nói: “Tiên tử tài năng vô song, khí chất phong nhã, tiểu sinh vô cùng ái mộ…”
Dương Thiền thấy Lưu Ngạn Xương biến thành Lý Nguyên, cảnh giác thấy gì đó không đúng.
“Kì lạ, tình hình này không phải là giống lúc ta xuất hiện ảo giác sau khi sử dụng khăn tay U Lan sao? Hôm nay ta cũng đâu có dùng khăn tay U Lan, sao lại có thể xuất hiện ảo giác? Hơn nữa, ảo giác lần này và ảo giác của khăn tay U Lan không giống nhau, ta ấy vậy mà lại cảm thấy kích động muốn lao vào trong lòng Lý Nguyên! Nam tử này có gì đó cổ quái!” Dương Thiền nhanh chóng thi triển công pháp để thoát khỏi ảnh hưởng của ảo giác….
Bên trên đại điện, ở giữa hư không.
Một hòa thượng người mặc áo cà sa, đầu trọc, khuôn mặt thanh thoát tuấn tú nhưng lại mọc đôi tai nhọn hoắt, nhìn thấy Dương Thiền đang thi triển công pháp, trên mặt không lộ ra chút ngạc nhiên nào: “Dương Thiền tu vi không đến cảnh giới Kim Tiên Đại Viên Mãn, không ngờ lại có thể chống lại ảnh hưởng của Hoan Hỉ Mê Huyễn đại pháp của ta, có vẻ là đã hơi xem thường nàng rồi.”
“Nhưng mà, dẫu sao thì tu vi của ngươi vẫn quá thấp, không thể chống lại được.”
Nói rồi hòa thượng tai dài hai tay lập tức xuất hiện một pháp quyết, trong miệng âm thần niệm chú.
Trong hậu viện, bất chợt sinh ra một mùi hương lạ đặc biệt, không khí cũng trở nên hường phấn.
Dương Thiền thi triển công pháp nhằm thoát khỏi ảo giác, tuy nhiên nàng phát hiện bản thân không chỉ không thể thoát khỏi huyễn cảnh mà ngược lại thần trí càng trở nên mơ hồn hơn, sự khác lạ trên cơ thể cũng ngày càng mạnh mẽ.
Dương Thiền cuối cùng cũng có thể khẳng định rằng bản thân đã bị người ta tính kế rồi.
Nàng lập tức quả quyết cắn rách đầu lưỡi, nếm một giọt máu, cuối cùng cũng tạm thời tỉnh táo lại.
Nàng không để tâm đến vết thương trên người.
Không có bất kỳ do dự nào, lập tức thổi sáo đào trên tay.
Một loại ma âm chói tai lấy nàng làm trung tâm càn quét về bốn phương tám hướng, trực tiếp xuyên qua dòng sông không gian và dòng sông thời gian.
Hòa thượng tai dài chưa nghĩ đến việc biến cố này sẽ xuất hiện, không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hồn bay phách lạc, đầu đau như búa bổ như thể nguyên thần cũng sắp bị thổi đi vậy.
“Aa!”
Hắn lập tức ôm đầu hét lớn một tiếng, không thể tiếp tục duy trì trạng thái tàng hình, trực tiếp rơi xuống từ trong không trung, “bùm” một tiếng lập tức rơi vào trong viện.
Dương Thiền phát hiện hòa thượng tai dài, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, nàng không ngờ vậy mà lại có một hòa thượng ẩn dấu ở trong Thánh Mẫu miếu của mình, còn có ý đồ làm điều không tốt với nàng.
Dương Thiền không kìm được sự tức giận, tiếp tục thổi sáo đào về phía hòa thượng tai dài, đồng thời sử dụng khăn tay U Lan, trói hòa thượng tai dài lại và đóng lại Nê Hoàn cung của hòa thượng tai dài.
Hòa thượng tai dài cũng mất đi pháp lực.
Sau khi trói hòa thượng tai dài lại, Dương Thiền lúc này mới thở phào và ngừng thổi sáo đào.
Mùi hương lạ đặc biệt trong viện cũng không thấy nữa, Dương Thiền cũng không còn xuất hiện ảo giác.
Đột nhiên, trong lòng Dương Thiền hoảng loạn, nàng nghĩ đến gì đó, lập tức nhìn về phía Lưu Ngạn Xương.
Chỉ thấy Lưu Ngạn Xương đã sớm thất khiếu đổ máu, hồn bay phách tán mà chết rồi.
Lúc nãy Dương Thiền sắp mất đi ý thức, vì để thoát khỏi ảo giác nên đã lấy ra sáo đào để công kích bốn phía, hơn nữa còn là sự công kích không có ngoại lệ.
Lưu Ngạn Xương đương nhiên không thể thoát khỏi sự công kích của sáo đào.
Kết quả, ba hồn bảy vía của hắn trực tiếp bị sáo đào làm cho chấn động thành cát bụi, đến cả cơ hội đầu thai cũng không còn.
Dương Thiền cũng không biết Lưu Ngạn Xương có quan hệ gì với hòa thượng tai dài này không, nếu như không có quan hệ gì…. Trong lòng nàng tự dưng sinh ra cảm giác áy náy vô cùng.
Dương Thiền nén lại sự áy náy trong lòng mình, nàng mặt mày bất thiện đến trước mặt hòa thượng tai dài, dùng chân đá đối phương, nghiêm giọng nói: “Ngươi là ai vì sao lại muốn tính kế với ta?”
Hòa thượng tai dài nằm liệt trên đất, vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nguyên thần đau như sắp bị xé rách, đến cả sức lực để cất lời cũng không có.
Lúc này hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, bản thân đường đường là tu sĩ hậu kỳ Đại La Kim Tiên mà lại bị một tu sĩ kỳ Đại La Kim Tiên bé nhỏ bắt được. Cái sáo đào ấy rốt cuộc là pháp bảo gì? Nguyên thần thiếu chút nữa là bị thổi bay mất rồi! Vì sao trước đây chưa từng phát giác ra nó. Cái sáo đào đó vậy mà lại là một pháp bảo lợi hại đến vậy.
Dương Thiền thấy hòa thượng tai dài không trả lời, tưởng rằng đối phương cứng miệng, trong cơn phẫn nộ, nàng lập tức lấy ra Bảo Liên Đăng, phân một luồng Thất Bảo Diệu Hỏa lên người hòa thượng tai dài.
“Aa, đau đau đau!”
Hòa thượng tai dài nhất thời không nhịn được mà hét lên.
“Mau dừng tay, đau chết phật gia rồi.”
Dương Thiền lạnh lùng nói: “Hừ, hóa ra có thể nói chuyện, ta còn tưởng ngươi là kẻ câm cơ đấy!”
Nói rồi nàng vẫn thu hồi Thất Bảo Diệu Hỏa từ trên người hòa thượng tai dài về.
“Nói đi, ngươi là ai, vì sao âm thầm ẩn náu ở Thánh Mẫu cung của ta, có ý đồ gì?”
Ánh mắt của hòa thượng tai dài lóe lên một lát, nói: “Ta không hề âm thầm ẩn náu, càng không có ý đồ gì với ngươi, ngươi mau thả ta ra.”
Thấy đối phương nói dối không chớp mắt, Dương Thiền nhất thời uy hiếp, nói: “Còn cứng miệng đúng không? Hay là ngươi vẫn muốn nếm thử mùi vị của Thất Bảo Diệu Hỏa mới chịu?”
Nói rồi nàng lại lấy một ít Thất Bảo Diệu Hỏa ra.
Hòa thượng tai dài đáp lại, trên mặt nhất thời lóe lên một chút hoảng loạn rồi hắn mạnh miệng uy hiếp Dương Thiền: “Ta khuyên ngươi mau thả ta ra, ta là Tây Phương Định Quang Hoan Hỉ Phật, ngươi đắc tội ta là đối địch với cả phật môn, ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận