Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1879 - Lý Nguyên, ngươi nhanh chạy trốn đi!

Đồng Tương Ngọc bừng tỉnh nói: “Phải ha, Lý Nguyên, ngươi nhanh thu thập hành lý, chạy trốn đi.”
Quách Phù Dung vội la lên: “Còn thu thập hành lý làm gì? Bây giờ tranh thủ từng phút từng giây chạy mau.”
Nhưng mà, lúc mọi người ở đây lo lắng vạn phần thúc giục Lý Nguyên nhanh chạy trốn, đột nhiên, mọi người phát hiện, Lý Nguyên vẫn ngồi đó, ưu tai du tai ăn nhân hạt dưa Tiểu Bối tách sẵn, không hề có ý sốt ruột.
Mọi người thấy thế, lập tức cạn lời.
“Đây chính là hoàng đế không vội, thái giám đã gấp trong truyền thuyết sao?”
Quách Phù Dung oán giận nói.
“Đại ca, sao ngươi không có chút phản ứng gì hết vậy?”
Đồng Tương Ngọc hỏi Lý Nguyên.
“Ngươi không nghe thấy Lão Hình nói à, các lộ cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo, đều chuẩn bị tìm ngươi đòi bảo khố, bí tịch, và thiên tài địa bảo đấy. Ngươi còn không nắm chắc thời gian chạy trốn?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Tới thì tới thôi, binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn, không có gì đáng ngại, không cần chạy trốn. Mọi người nên uống thì uống, nên ăn thì ăn, thả lỏng tinh thần, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa!”
“Ặc...”
Mọi người thấy Lý Nguyên khinh thường cao thủ hắc bạch lưỡng đạo như vậy, tức khắc đều không biết nên nói gì mới tốt nữa.
Tâm cũng lớn quá đi?
Chuyện này kinh động tất cả cao thủ hắc bạch lưỡng đạo đó?
Cho dù mạnh như Đại La, đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, cũng không thể đạm định tự nhiên, không để ở trong lòng như vậy?
Lý Nguyên cũng không thể còn lợi hại hơn Đại La Kim Tiên nhỉ?
Ngươi còn thật sự cho rằng ngươi là Đại Đạo chi thượng gì đó à!
Lại nói không có gì đáng ngại!
“Tên này có thể là không tim không phổi đấy chứ!”
Đồng Tương Ngọc vô lực lải nhải nói.
Lữ Tú Tài: “Ngươi tự tin lên, bỏ chữ ‘có thể’ đi.”
“Đừng ăn nữa!”
Tiểu Quách bất thình lình cướp lấy hạt dưa Tiểu Bối giúp Lý Nguyên tách sẵn, nàng nôn nóng nói với Lý Nguyên: “Lão Hình nói đúng, ngươi vẫn nên nhanh chóng chạy trốn đi, nếu không sau này ngươi vĩnh viễn cũng không ăn được hạt dưa đâu!”
Người đều đã chết, tự nhiên không ăn được.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ lo lắng của mọi người, không khỏi an ủi: “Thực sự sao đâu, các ngươi không cần sốt ruột, chẳng qua chỉ là một vài tiểu lâu la mà thôi.”
Lời hắn nói là thật, Nhật Nguyệt giáo, Quỳ âm phái, Thiên Hạ hội gì đó, trong mắt hắn, thật đúng là chỉ là tiểu lâu la.
Đám người nghe đến khoé miệng điên cuồng run rẩy.
Chỉ cảm thấy Lý Nguyên cũng quá biết khoác lác.
Những đại phái đỉnh giai trên giang hồ này, đều là cự phách giậm chân một phát, thiên địa cũng phải run rẩy, có thể là tiểu lâu la sao?
“Đại ca, ngươi đừng có lấy tính mạng của mình ra nói đùa mà!”
Lữ Tú Tài lời nói thành khẩn nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Nhưng ta thật sự không nói đùa!”
Những cao thủ này, trong mắt hắn đúng là tiểu lâu la!
Quách Phù Dung rất bất mãn với thái độ thờ ơ của Lý Nguyên, nàng tức căm phẫn nói: “Đến lúc đó, đám cao thủ hắc bạch lưỡng đạo tới, ta xem ngươi làm sao lấy ra bảo khố, bí tịch, thiên tài địa bảo đưa cho những người này!”
Đại Chủy giúp Lý Nguyên nói: “Đến lúc đó nếu những cao thủ này tới thật, thực ra chúng ta có thể nói rõ với bọn họ, Lý Nguyên không biết địa chỉ bảo khố gì hết, cũng không biết tung tích của tuyệt thế bí tịch, càng không biết thiên tài địa bảo gì đó, chỉ cần giải thích rõ là được.”
Lão Bạch vẻ mặt cười khẩy nói: “Đại Chủy, ngươi suy nghĩ ngây thơ quá. Ngươi nói không biết, bọn họ sẽ tin? Ngươi cảm thấy đám lão quái vật hằng cổ này có thể dễ nói chuyện như vậy? Loại chuyện này, đều là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Lữ Tú Tài nói: “Đúng vậy, trên giang hồ chuyện liên quan tới cướp đoạt tuyệt thế pháp bảo, thần công bí tịch mà dẫn tới giết chóc còn ít à? Nếu như tất cả mọi người đều nói đạo lý như vậy, sẽ không có nhiều giết chóc như vậy đâu!”
“Vậy làm sao đây, chẳng lẽ chỉ có chạy trốn thôi sao?”
Đại Chủy cũng hoảng lên.
Lão Bạch: “Gặp phải loại chuyện như vậy, chỉ có chạy, hơn nữa còn chưa nhất định chạy thoát.”
“Haiz, Dương Tuệ Lan này thật sự quá xấu rồi.”
Đồng Tương Ngọc nói.
Lữ Tú Tài khó hiểu hỏi Lý Nguyên: “Không phải ngươi biết suy tính hả, sao không suy tính đến chuyện Dương Tuệ Lan sẽ trả thù ngươi?”
Lý Nguyên: “Đúng là có suy tính ra, chỉ là không để trong lòng.”
Lúc giúp Lý Đại Chủy, hắn đã tính đến mình sẽ gặp phải nhân quả.
Nhưng mà, hắn đương nhiên sẽ không để ý.
“Chuyện lớn như vậy, ngươi lại không để trong lòng? Ta cũng phục ngươi luôn!”
Vẻ mặt Quách Phù Dung vô cùng cạn lời.
Hình bộ đầu nói: “Các ngươi từ từ nói chuyện đi, ta đi trước đây, để tránh cao thủ hắc bạch lưỡng đạo tới, liên lụy đến ta.”
Nói xong, hắn muốn rời đi, Đồng Tương Ngọc thấy thế, vội vàng kéo lấy Lão Hình: “Lão Hình đừng đi, ngươi là Tri y bộ đầu duy nhất trong trấn này, có người muốn gây chuyện với Lý Nguyên, ngươi là bộ đầu, lúc này không phải nên chủ động đứng ra, giúp đỡ chính nghĩa, trừ bạo an dân ư?”
Hình bộ đầu lời nói thành khẩn vỗ mu bàn tay Đồng Tương Ngọc, nói: “Đại tỷ, đây đều là cao thủ hắc bạch lưỡng đạo đó, một bộ đầu nho nhỏ như ta sao quản nổi? Ta ngại mạng dài à? Bỏ ra.”
Nói xong, hắn dùng sức tránh thoát tay của Đồng Tương Ngọc, cùng Tiểu Lục chạy đi.
Chỉ để lại một câu nói quanh quẩn trong không khí: “Mấy ngày nay ta công vụ bề bộn, không tới, các ngươi cũng đừng tới tìm ta. Đương nhiên tới tìm ta cũng không tìm được.”
Mọi người: “...”
Đồng Tương Ngọc bất đắc dĩ nói: “Xem ra không nhờ vả Lão Hình được rồi.”
Quách Phù Dung chế nhạo nói: “Với công phu mèo cào của Lão Hình, hắn ở lại cũng chẳng giúp được gì.”
Đồng Tương Ngọc: “Ta biết Lão Hình công phu kém, nhưng dù sao hắn cũng đại biểu triều đình, nếu có hắn ở đây, những cao thủ hắc bạch lưỡng đạo kia, nhất định sẽ có đắn đo.”
Tiểu Bối vừa giúp Lý Nguyên tách hạt dưa, vừa hỏi Lý Nguyên: “Lý đại ca, ngươi thật sự không trốn à?”
Lý Nguyên cười nói: “Trong từ điển của ta, còn không có chữ ‘trốn’ này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận