Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1431 - Cách cục nhỏ! (2)

Hắn nhớ tới mới vừa rồi còn suy đoán tu vi Lý Nguyên có phải Đại La Kim Tiên hay không, không khỏi đỏ mặt.
Điều ta đoán quá bảo thủ.
Cách cục quá thấp!
Chờ đã, nếu như, Lý Nguyên là Đại Đạo chí cao, chẳng phải có nghĩa là hắn có thể tạo ra hệ thống?
A men!
Ánh mắt Tống Tân Dương nhìn Lý Nguyên, lập tức trở nên lửa nóng hẳn lên.
Mới vừa rồi còn gọi cha, không nghĩ tới cha an vị ở trước mắt.
Nếu không phải bây giờ có người ngoài ở đây, Tống Tân Dương suýt nữa sẽ quỳ xuống gọi Lý Nguyên là cha!
Lý Nguyên chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Tống Tân Dương, không khỏi lạnh lẽo.
Chỉ cảm thấy thân thể lập tức nổi da gà.
Ánh mắt đó sao giống gay quá thể!
Hắn thấy Liễu Phàm còn tò mò nhìn bản thân, đành phải nhịn xuống lạnh lùng, đáp lại: “Đại Đạo chí cao rất ít, rất ít, trước mắt, trong cả tinh vân Hồng Mông chỉ có một mình ta.”
Hai người Liễu Phàm và Tống Tân Dương không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Có vẻ vô cùng xúc động.
Chẳng phải hàm nghĩa phía sau những lời của Lý Nguyên là Lý Nguyên là sự tồn tại có thực lực mạnh nhất trong cả tinh vân Hồng Mông?
Là người đứng cao nhất trong chuỗi thức ăn?
Hơn nữa còn là người duy nhất?
Điều này, này cũng quá trâu bò đi!
Thôi về sau cho ta đi theo ngươi luôn đi.
Mời nhận lấy đầu gối của bọn ta!
Đại lão!
Cũng không biết qua bao lâu, Liễu Phàm mới lấy lại tinh thần từ trong rung động.
Vẻ mặt hắn rối rắm hỏi Lý Nguyên: “Không phải Lý tiền bối nói hệ thống là do một Đại Đạo chí cao tạo ra đấy sao? Nhưng vì sao nói trong cả tinh vân Hồng Mông, chỉ có tiền bối là Đại Đạo chí cao?”
Lý Nguyên: “Bởi vì thân thể của Đại Đạo chí cao kia đã hóa thành trăm nghìn tỷ hệ thống, ý chí không tồn tại nữa.”
Thì ra có chuyện như vậy.
Liễu Phàm chợt gật đầu hiểu ra.
Chẳng qua, hệ thống có nhiều như vậy sao?
Tăm nghìn tỷ!
Thử nghĩ thôi mà da đầu đã tê dại rồi.
Thật ra, tuy trăm nghìn tỷ là nhiều nhưng đối với tinh vân Hồng Mông vô biên vô hạn, chút hệ thống lơ lửng ở Hồng Mông, còn không bằng một giọt nước rơi vào biển rộng.
“Tiền bối cảm thấy, tương lai của ta có thể tu luyện tới Đại Đạo chí cao không?”
Vẻ mặt Liễu Phàm mong đợi hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Mọi chuyện không có tuyệt đối, tất cả đều có khả năng.”
Trong lòng Liễu Phàm vui mừng, nói như vậy, bản thân có khả năng à?
Thật tốt quá!
Lý Nguyên tiếp tục nói: “Chẳng qua, Đại Đạo chí cao ở trong cả đại dương vũ trụ Hồng Mông đa nguyên chỉ có thể tồn tại một người. Thế nên, ngươi vĩnh viễn không thể tu luyện tới Đại Đạo chí cao.”
Liễu Phàm : “...”
Vẻ vui mừng trên mặt hắn lập tức ngưng lại, lộ vẻ vô cùng uể oải.
Hắn không nghĩ tới Lý Nguyên lại nói chuyện ngắt quãng như vậy.
Lý tiền bối muốn đùa chết ta à!
Bỗng nhiên đại hỉ rồi lại đại bi!
Ta còn quá trẻ tuổi!
Chưa trải sự đời!
Tống Tân Dương bên cạnh cũng lộ vẻ có phần thất vọng.
Tuy bây giờ hắn còn chưa bắt đầu tu luyện, nhưng điều đó không ngăn cản được việc hắn có một tâm nguyện trở thành người mạnh nhất.
Nhưng bây giờ lại bị thông báo rõ ràng, hắn vĩnh viễn không thể trở thành người mạnh nhất.
Thất vọng trong lòng là điều có thể biết được.
Thu hồi mất mát, Liễu Phàm nhìn những chiếc lon trên quầy, cảm khái nói: “Từ sau khi xuyên qua thế giới này ta chưa từng được uống coca. Không ngờ hôm nay gặp được ở nơi của Lý tiền bối, đây là thứ Lý tiền bối lấy được từ thế giới khác sao?”
Lý Nguyên chỉ Tống Tân Dương: “Những thứ coca, nồi lẩu là hắn mang đến.”
Liễu Phàm liếc nhìn thoáng Tống Tân Dương, tò mò hỏi: “Ngươi cũng là người xuyên không sao?”
Tống Tân Dương lập tức cảm thấy hoảng hốt.
Không biết nên trả lời như thế nào.
Tuy hòa thượng trước mắt cũng là người xuyên không, hơn nữa Lý Nguyên nói sẽ không làm gì người xuyên không.
Nhưng để hắn thừa nhận bản thân là người xuyên không thì vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng chột dạ. Chung quy vẫn thấy không có cảm giác an toàn.
Suy cho cùng, tuy Lý Nguyên sẽ không làm gì người xuyên không, nhưng không có nghĩa là những người khác sẽ không làm gì người xuyên không!
Chẳng qua tuy trong lòng sợ hãi một , có điều Tống Tân Dương cũng không bày ra ở trên mặt.
Hắn vẫn cố duy trì sự bình tĩnh của mình.
Nếu không, không đánh đã khai rồi.
“Sao ngươi nói ta là người xuyên không?”
Tống Tân Dương ra vẻ bình tĩnh hỏi Liễu Phàm.
Liễu Phàm cười nhạt: “Bởi vì ngươi có thể lấy những thứ như coca, rương mật mã, nồi lẩu tự sôi, điều khiển ô tô,...những thứ này hoàn toàn không thuộc về Hồng Hoang. Hơn nữa, dòng sông vận mệnh của ngươi bị một đạo văn đặc biệt che đậy, ta không thể thấy rõ. Mấu chốt nhất chính là…”
Hắn dừng lại một chút, hai mắt liếc qua Tống Tân Dương,
“Ta có thể rõ ràng cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng ngươi.”
Khoé miệng Tống Tân Dương run lên.
Không biết nên giải thích thế nào.
Chỉ cảm thấy hòa thượng đặc biệt biến thái.
Lại có thể nhìn thấy dòng sông vận mệnh của người khác.
Không biết tu vi hòa thượng cao bao nhiêu?
Tống Tân Dương lại len lén nhìn thoáng qua Lý Nguyên.
Chỉ thấy mặt Lý Nguyên mỉm cười, có vẻ vô cùng thong dong bình tĩnh, cũng không bởi vì lời nói của Liễu Phàm mà lộ ra vẻ khiếp sợ hoặc kinh ngạc gì.
Khiến người ta không đoán ra suy nghĩ chân thực trong lòng.
Suy nghĩ một lúc, Tống Tân Dương vẫn không thể giải thích chuyện coca, rương mật mã, hắn chỉ đành gật đầu thừa nhận nói: “Đúng vậy, ta cũng là người xuyên không.”
Liễu Phàm không lộ ra vẻ bất ngờ.
Vẻ mặt Lý Nguyên cũng không thay đổi chút nào.
Tống Tân Dương thấy thế, lập tức hiểu được, chỉ sợ Lý Nguyên đã sớm biết thân phận người xuyên không của hắn.
Lúc trước, hắn nghĩ Lý Nguyên cũng là người xuyên không.
Nhưng bây giờ sau khi nghe Liễu Phàm và Lý Nguyên nói chuyện với nhau, hắn bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình.
Suy cho cùng, thực lực Lý Nguyên đã là Đại Đạo chí cao, có thể lấy ra coca, nồi lẩu tự sôi, điều khiển ô tô, điều này rất hợp tình hợp lý đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận