Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 478 - Từ Phúc, ly tụ linh!!

Hắn không ngờ rằng, một ly rượu của Lý Nguyên, vậy mà lại có thể khiến sức mạnh và tinh thần của hắn tăng vọt nhiều như vậy, quả là không thể tưởng tượng nổi.
“Đa tạ rượu ngon của Lý lão đệ.”
Vẻ mặt Hoàng Phi Hổ cảm kích chắp tay nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu.
Ly rượu này của hắn, thật ra đối với việc nâng cao thực lực bây giờ cho Hoàng Phi Hổ cũng không nhiều, chủ yếu là giúp thần hồn Hoàng Phi hổ lớn mạnh hơn.
Thần hồn lớn mạnh, đợi sau này hắn phong Thần xong, sức mạnh của Hoàng Phi Hổ sẽ không yếu giống trước nữa.
Làm Đông Nhạc Đại Đế chấp chưởng U Minh, nhưng lại chỉ là hữu danh vô thực, có tiếng mà không có miếng.
Hoàng Phi Hổ kiềm lại sự vui sướng, hắn hỏi Lý Nguyên: “Lý lão đệ tính giúp ta, chuyến này của ta là hung hay cát.”
Lý Nguyên: “Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, cứ yên tâm đi đi.”
Hoàng Phi Hổ liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ta yên tâm rồi.”
Hắn trực tiếp ném ly rượu trong tay xuống đất, chắp tay nói với Lý Nguyên: “Lý lão đệ, sau này sẽ có ngày gặp lại.”
Hắn nhìn ly rượu trên mặt đất vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, buồn bực nói: “Mịa nó, sao đến quăng ly rượu cũng không vỡ chứ, hào khí đều bị nó làm mất hết rồi.”
Nói xong, hắn giơ chân giẫm lên ly rượu.
“Trời ạ!”
Một cơn đau buốt ngay lập tức từ dưới chân hắn truyền đến.
Hắn đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn xuống dưới chân, phát hiện chiếc ủng vàng vân mãng bị ly rượu làm thủng một lỗ.
Mà… ly rượu kia, vẫn hoàn hảo vẹn nguyên như lúc đầu.
“Mẹ kiếp.”
Hoàng Phi Hổ nhịn đau, kinh hãi hỏi Lý Nguyên: “Lý lão đệ, đây là loại ly gì, mẹ nó sao lại cứng thế chứ.”
Lý Nguyên nhìn cái ly trên đất, thật là lãng phí đồ.
Hắn bất đắc dĩ phất tay nói với Hoàng Phi Hổ: “Ngươi vẫn là đi nhanh đi, còn không đi, lão Văn sẽ đuổi đến đây đấy.”
Nghe thấy Văn Trọng sắp đuổi đến, Hoàng Phi Hổ bị dọa đến nhảy cả lên.
Hắn vội vàng chắp tay với Lý Nguyên, rồi nhanh chóng cưỡi lên Thần Ngưu ngũ sắc của hắn, phất tay với mọi người, nói: “Tiếp tục xuất phát.”
“Đúng rồi.”
Hoàng Phi Hổ nghĩ ra điều gì đó, hắn cưỡi trên Thần Ngưu ngũ sắc, quay người nói với Lý Nguyên: “Ta bảo Hoàng Anh đi tìm ngươi, ngươi giúp ta chăm sóc tốt cho nàng, tranh thủ sang năm sinh một thằng con trai mập mạp. Ha ha ha.”
Nói xong, hắn cười lớn quay người chạy về phương xa.
Miệng Lý Nguyên giật giật, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Tư binhcủa Hoàng phủ lại tiếp tục thúc ngựa xuất phát.
Trong đội ngũ, lúc một nam tử trẻ tuổi dáng vẻ bình thường, người mặc vải bố, trông thành thật hiền lành đi ngang qua Lý Nguyên, hắn nhìn thoáng qua ly rượu trên đất một cái, trong mắt lóe lên một tia tinh quang không cho ai nhận ra.
Hắn dừng chân, vẻ mặt câu nệ khom lưng hỏi Lý Nguyên: “Vị công tử này, ly rượu này ngươi còn cần không?”
Lý Nguyên nhìn nam tử một cái: “Không cần nữa.”
Hô hấp của nam tử trẻ tuổi cũng trở nên nặng nề hơn, hắn thấp thỏm hỏi Lý Nguyên: “Vậy ta có thể nhặt nó mang đi không?”
Lý Nguyên: “Cầm đi đi.”
“Đa tạ công tử.”
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, nói tiếng cảm ơn với Lý Nguyên, rồi nhanh chóng nhặt ly rượu lên.
Gắt gao niết trong bàn tay.
“Từ Phúc, ngơ ngác làm gì, còn không đi nhanh lên.”
Một sĩ binh gọi nam tử trẻ tuổi.
“Đến đây.”
Từ Phúc đáp một tiếng, chắp tay hành lễ với Lý Nguyên, lập tức đuổi kịp đội ngũ.
Lý Nguyên cười nhạt, không biết Từ Phúc lấy cái ly tụ linh rồi, sau này liệu có còn đi lừa dối Tần Thủy Hoàng?
Hắn nói với Thược Dược: “Chúng ta trở về thôi.”
Hai người đi vào trong xe ngựa, chín con phiêu vũ đồng thời chạy, vó ngựa đạp trên nền đất, vậy mà một chút âm thanh cũng không có phát ra.
Lúc vượt qua tường thành Triều Ca, phiêu vũ không có ý dừng lại, trực tiếp chui đầu vào trong tường thành.
Cả chiếc xe ngựa nhẹ nhàng đi vào từ trong tường thành.
Mấy binh sĩ thủ vệ cổng thành nhìn thấy màn này, không khỏi trừng to hai mắt, bị dọa đến mức cả hàm răng đều không nhịn được run cầm cập.
“Các ngươi có nhìn thấy không?”
Một tên binh sĩ lắp bắp hỏi.
“Nhìn thấy rồi, một chiếc xe ngựa, không một tiếng động từ trong tường thành xuyên qua.”
Một tên binh sĩ run run trả lời.
“Có quỷ!”
Một tiếng thét chói tai, vạch ngang bầu trời.
Xe ngựa chạy đến bên ngoài phủ đệ thì dừng lại.
Lý Nguyên xuống xe ngựa, chỉ thấy một bóng dáng tinh tế nhỏ nhắn, mềm mại không xương, đang ngồi xổm ôm một bao quần áo ở dưới chân tường, trông vẻ mặt đầy bất lực.
Hoàng Anh thấy Lý Nguyên, không khỏi đứng dậy từ góc tường, vẻ mặt nhút nhát nhìn Lý Nguyên, lại không biết nên nói gì mới tốt.
Chẳng lẽ nói là phụ thân bảo ta đến nhờ vả ngươi?
Chuyện này, nàng cảm thấy quá xấu hổ!
Dù sao thì hai người cũng chỉ gặp qua một lần mà thôi, nói chuyện với nhau cũng không quá mười một câu.
Lý Nguyên nhìn Hoàng Anh, ôn hòa nói: “Sao ngươi không vào nhà?”
Hoàng Anh nói nhỏ như tiếng muỗi: “Ta nghĩ ngươi nghỉ ngơi rồi, không tiện quấy rầy.”
Lý Nguyên không nói gì lắc lắc đầu: “Lẽ nào ngươi chuẩn bị ngồi xổm ở chỗ này cả đêm?”
“Không sao đâu.”
Hoàng Anh thấp giọng nói.
Hiển nhiên, trước đó nàng quả thật có suy nghĩ này.
Lý Nguyên nghĩ không ra, một người thô lỗ như Hoàng Phi Hổ sao có thể sinh ra một nữ nhi nhát gan yếu đuối thế này chứ.
Nếu như không phải hắn biết đây thật sự là nữ nhi của tiểu Hổ, thì hắn đã có nhiều liên tưởng xấu xa rồi.
“Vào đây đi.”
Lý Nguyên nhịn xuống lời trêu trọc, nói với Hoàng Anh: “Vừa nãy ta đi tiễn phụ thân ngươi.”
Hoàng Anh nghe vậy, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ sửng sốt: “Ngươi đều biết những chuyện phát sinh trong nhà ta rồi?”
Lý Nguyên gật đầu, dẫn Hoàng Anh nhỏ nhắn đi vào trong phủ đệ.
Hoàng Anh đi theo đằng sau cách Lý Nguyên hai thước, nàng nhìn thoáng qua Thược Dược ở bên cạnh, nhanh chóng cúi đầu xuống, tay ôm bọc quần áo càng thêm chặt.
Dáng vẻ của Thược Dược, khiến nàng có hơi tự ti.
Tính cách và tướng mạo của Hoàng Anh, là nữ tử có tính cách ăn khớp với chủ nghĩa giáo điều phong kiến nhất trong tất cả những nữ tử mà Lý Nguyên từng gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận