Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2020 - Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!!

Nếu không phải vậy, với tính cách lạnh lùng của cô cô, sao có thể chủ động nói ra những lời này?
Hơn nữa, môn quy của phái Cổ Mộ cũng có quy định, đệ tử phải tàn nhẫn, tuyệt tình, không được có tình cảm với nam nhân.
Nếu không phải có người khác ép buộc, sao cô cô có thể làm trái môn quy được?
Không được, ta phải mau mau đi tìm cô cô, cứu nàng khỏi tay người xấu.
Không thể để cho cô cô thành hôn được.
Dương Quá rất lo lắng.
Hắn rất là lo lắng, nếu có người thật sự bắt được Kim Ngọc Lương, vậy phải làm sao bây giờ?
Trên đời này cô cô thương hắn nhất.
Nếu cô cô thành hôn, chẳng phải là cô cô sẽ yêu người khác sao?
Dương Quá không thể nào chấp nhận được.
Ngay lúc Dương Quá đang âm thầm lo lắng, thiếu nữ què chân bên cạnh chính là Lục Vô Song, nhìn vào hư không, kinh ngạc kêu lên: “Cái gì, sư cô vì báo thù cho sư tổ, lại đi tuyển phu quân trước mặt mọi người, xem ra, nàng thật lòng hiếu thuận với sư tổ.”
Lục Vô Song là đệ tử của Lý Mạc Sầu, như vậy Tiểu Long Nữ hiển nhiên là sư cô của nàng, còn Lâm Triều Anh là sư tổ của nàng rồi.
Dương Quá không để ý tới sự kinh ngạc của Lục Vô Song, hắn nói với Lục Vô Song rằng: “Nương tử, tướng công của ngươi có chuyện quan trọng cần xử lý rồi, sẽ không đi cùng ngươi nữa.”
Khi Lục Vô Song thấy tên đầu đất này phải đi, trên mặt tràn đầy bất ngờ.
Trong khoảng thời gian này, tên đầu đất này mặt dày đi theo nàng, bỏ rơi cũng bỏ rơi không được, càng không thể đuổi hắn đi.
Không nghĩ tới, hắn đột nhiên lại muốn rời đi.
Nàng không biết thân phận của Dương Quá, càng không biết quan hệ giữa Dương Quá và Tiểu Long Nữ.
Lục Vô Song nghĩ đến lời tuyên cáo của Tiểu Long Nữ, nhất thời suy đoán nói: “Đầu đất, không phải ngươi muốn đi đối phó với Kim Ngọc Lương, để cưới sư cô của ta chứ?
Không ngờ ngươi lại là loại cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga!”
Dương Quá lườm một cái: “Cóc ghẻ gì chứ? Ngươi dám nói tướng công của mình như vậy sao?”
Lục Vô Song không cãi nhau với Dương Quá, mà nghiêm túc nói: “Ta khuyên ngươi đừng tự tìm chết, tên Kim Ngọc Lương đó có thể giết Vương Trọng Dương, Trương Tam Phong, chắc chắn hắn là Tuyên Cổ Đại Năng, một mình tên ăn mày thối nhà ngươi, sao có thể bắt được Kim Ngọc Lương? Thậm chí, ngay cả hành tung của hắn, ngươi cũng không tìm được.”
Dương Quá: “Ta không muốn đi bắt Kim Ngọc Lương, ta là có chuyện quan trọng muốn xử lý.”
Hắn không muốn cho Lục Vô Song biết quan hệ của hắn và Tiểu Long Nữ......
Lục Vô Song: “Tên ăn mày nhà ngươi, ngoại trừ việc xin cơm, thì còn có chuyện quan trọng gì để xử lý?”
Dương Quá lườm một cái: “Ăn mày thì không có chuyện riêng của mình sao? Ngươi đừng xem thường ăn mày nữa được không?
“Phái Cái Bang cũng là đệ nhất thiên hạ đấy.”
Lục Vô Song: “Ta thấy ngươi là muốn thành hôn với sư cô ta, không được, ta phải đi theo ngươi, để tránh cho ngươi tự tìm đường chết.”
Nói xong, nàng liền tóm chặt cổ tay Dương Quá không buông.
Dương Quá thấy thế, bất lực nói: “Mấy ngày nay, không phải ngươi luôn muốn đuổi ta đi sao? Sao bây giờ lại muốn đi theo ta”
Lục Vô Song: “Ta muốn xem thật sự ngươi định làm gì.”
Dương Quá đột nhiên nhìn quần áo Lục Vô Song, cười xấu xa nói: “Lẽ nào, ngươi không nỡ rời xa tướng công, cho nên mới mặt dày mày dạn đi theo ta?”
“Nôn!”
Lục Vô Song nhổ nước bọt nói: “Ngươi đừng tự luyến nữa, ăn mày như ngươi, ai lại không nỡ rời xa?”
Dương Quá bình thản nói: “Nếu không phải không nỡ, thì ngươi đừng theo ta!”
Lục Vô Song: “Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết.”
Dương Quá: “......Ngươi chắc chắn không buông tay ra đúng không?”
Lục Vô Song: “Chắc chắn.”
Dương Quá thấy không cắt đuôi Lục Vô Song được, không còn cách nào khác, chỉ đành dẫn theo Lục Vô Song đi tìm cô cô.
Cùng lúc đó, ở phía tây ngoại thành Trường An, trên đường núi có hai vị đạo cô đang bàn luận về tuyên cáo tuyển phu quân của Tiểu Long Nữ.
Hai đạo cô này, người dẫn đầu nhìn chừng ba mươi tuổi, chững chạc, đoan trang, nhưng ánh mắt lại có vẻ lạnh lùng.
Một đạo cô nhìn tầm hai mươi, hai mốt tuổi, trên người mặc đạo bào màu vàng nhạt, thanh nhã, sáng sủa, xinh đẹp quyến rũ.
Đạo cô xinh đẹp, trưởng thành đạo lẩm bẩm: “Đây là giọng nói của sư muội, xem ra, sư muội đang ở gần thành Trường An.”
Trên mặt nàng lộ ra sự vui mừng.
“Vốn dĩ lần này ta chỉ muốn tìm con tiện nhân Lục Vô Song kia, không ngờ lại vô tình có được tin tức của sư muội, thật là một niềm vui bất ngờ.”
Hoá ra người này chính là sư tỷ của Tiểu Long Nữ, Lý Mạc Sầu, đi cùng nàng là Hồng Lăng Ba, đệ tử chân truyền của nàng.
Hồng Lăng Ba nghi ngờ nói: “Long sư cô tuyển phu quân trên khắp hồng hoang, việc này thật không giống tính cách của Long sư cô chút nào.”
Lý Mạc Sầu cau mày nói: “Đây quả thật là không giống tính cách của sư muội, không biết nàng uống lộn thuốc gì, tại sao lại tuyên cáo việc này với toàn bộ hồng hoang? Hơn nữa, sư muội luôn miệng nói về môn quy, tại sao bây giờ lại trái với môn quy rồi?”
Hồng Lăng Ba suy đoán nói: “Hay là do sư cô quá muốn báo thù sư tổ!”
Lý Mạc Sầu không thèm để ý nói: “Cho dù nàng có uống lộn thuốc hay là muốn thành hôn cũng không sao cả, nếu đã tìm được tung tích của nàng, ta nhất định sẽ tìm ra nàng, đoạt lấy ‘Ngọc Nữ Tâm Kinh’!”
Tiểu Long Nữ vẫn chưa biết, sau khi nàng uống say đã đưa ra tuyên cáo dẫn đến nhiều sự náo động như nào.
Lúc này, nàng vẫn đang mượn rượu để tâm sự với Lý Nguyên.
“......Nếu không phải trước khi sư phụ lâm chung có truyền lại di ngôn, bảo là nếu sư tỷ rời phái Cổ Mộ, thì không được đem ‘Ngọc Nữ Tâm Kinh’ truyền lại cho sư tỷ, thì ta cũng sẽ không giữ Ngọc Nữ Tâm Kinh mà không truyền cho tỷ ấy đâu. Hôm nay vui thật, ta chưa bao giờ được nói chuyện thoải mái như hôm nay, thật ra là do ta không biết nên nói với ai. Sư phụ sao? Chắc chắn ta không dám rồi, Tôn bà bà thì sao? Có khoảng cách thế hệ, còn sư tỷ? Nàng không có hứng thú nghe ta nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận