Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1784 - Ta mới là nhân vật chính, đừng làm amfu ở trước mặt ta!!

Lý Nguyên: “Hoặc vĩnh đoạ luân hồi, hoặc vĩnh viễn bị trấn áp ở chỗ sâu hư không vô tận, hoặc ngay cả chân linh đều bị mạt sát, đương nhiên, cũng có người khiêm tốn cẩu mấy ngàn vạn năm.”
Ánh mắt Triệu Tri Dịch âm tình bất định.
Lời của Lý Nguyên làm hắn rất cạn lời.
Như này là phải có bao nhiêu người xuyên không!
Hắn vốn tưởng mình là độc nhất vô nhị, không ngờ bản thân cũng chỉ là một thành viên trong đông đảo người xuyên không mà thôi.
“Những người xuyên không hoặc vĩnh đoạ luân hồi, hoặc vĩnh viễn bị trấn áp, hoặc bị xóa bỏ, đều là ngươi xuất thủ sao?”
Triệu Tri Dịch lại hỏi Lý Nguyên.
“Chuyện này, tự ngươi nghĩ đi.”
Lý Nguyên không muốn nói thêm gì với Triệu Tri Dịch nữa.
Giải thích nhiều như vậy vẫn là nể mặt Triệu Tri Dịch từ lúc xuyên việt tới nay không hề lạm sát người vô tội.
Vì vậy, hắn cảm thấy đối với người xuyên không này hắn đã đủ ý tứ rồi.
“Kế tiếp cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, lập tức rời khỏi nơi này, sau đó tìm một chỗ để cẩu. Thứ hai, ngươi có thể lựa chọn động thủ, sau đó làm một vật trang trí, hoặc một cây cỏ dại ở trong khách điếm này.”
Khóe miệng Triệu Tri Dịch co giật.
Lời của Lý Nguyên làm hắn có hơi khó chịu.
Hắn cảm thấy Lý Nguyên nói chuyện với hắn như vậy, là không đủ tôn trọng đối với hắn.
Ta là sự tồn tại có thể triệu hoán trăm vạn Tiên vương, Tiên đế dị giới.
Có tu vi Thánh Nhân đại viên mãn, người mang Hỗn độn chí bảo.
Tuy ngươi lợi hại, nhưng cũng không thấy thực lực của ngươi mạnh hơn ta.
Cho nên, ngươi có tư cách gì dùng loại giọng điệu cao cao tại thượng, vênh váo hung hăng đấy nói chuyện với ta?
Kêu ta cẩu thì ta cẩu, không phải là ta sẽ quá mất mặt à?
Ngươi bảo ta làm vật trang trí, làm cỏ dại là ta làm vật trang trí, làm cỏ dại, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Có thể ngôn xuất pháp tùy?
Trong lòng Triệu Tri Dịch xoay chuyển đủ loại ý nghĩ.
Hắn đang nghĩ, có nên động thủ với Lý Nguyên, thăm dò thực lực chân thật của Lý Nguyên không?
Dù sao lời Lý Nguyên vừa nói lúc nãy, nếu như hắn không bày tỏ một chút, cứ xám xịt như vậy, không phải là quá không có mặt mũi, quá làm mất thể diện hệ thống sao?
Ta chỉ thăm dò một xíu.
Nếu như đối phương thực lực mạnh, vậy không có gì đáng nói, sau này ta cách xa hắn tí là được.
Nếu như đối phương chỉ là suy tính lợi hại, thực lực lại yếu nhớt, vậy cũng đừng trách ta làm màu.
Hơn nữa có nhiều chí bảo như vậy, ta đánh không lại, chẳng lẽ còn không chạy được hả?
Nghĩ tới đây, Triệu Tri Dịch lập tức hạ quyết tâm.
Hắn muốn bảo vệ mặt mũi của mình.
Chỉ thấy Triệu Tri Dịch chợt lật tay, trong ta, tức khắc có thêm một chiếc chuông màu đồng cổ xưa.
Bốn phía của chuông, phân biệt dùng thần văn viết mấy chữ lớn Thiên Địa, Huyền Hoàng, Thái Cực, âm Dương.
Trong chuông, bố trí đầy các đồ án như nhật nguyệt tinh thần, địa hỏa phong thủy.
Trong nháy mắt khi chuông được Triệu Tri Dịch triệu ra, chỉ thấy có vô số huyền quang phát ra mạnh mẽ từ trên chuông, xuyên thấu hư không thời gian, chiếu rọi linh hồn Hồng Mông....
Cảm nhận được khí tức Hỗn Độn khủng bố do chuông phát ra, ba người Dương Chí, Quách Tĩnh, Hoàng Dung không nhịn được sắc mặt thay đổi.
Bọn họ chỉ cảm thấy linh hồn của chính mình đang sợ sệt, nguyên thần run rẩy, giống như có thứ khủng bố truyền đến từ sâu trong linh hồn.
Khiến tay chân bọn họ lạnh buốt, ngay cả mí mắt cũng không thể động đậy.
Lý Nguyên thấy động tác của Triệu Tri Dịch, không khỏi lắc đầu, khẽ thở dài, nói: “Haizz, tầm nhìn hạn hẹp!”
Triệu Tri Dịch nghe Lý Nguyên cảm thán, khoé miệng không khỏi run lên.
Ta mới là nhân vật chính, đừng làm màu ở trước mặt ta!
Hắn nhịn xuống oán giận trong lòng, nói với Lý Nguyên: “Ta có một bảo, muốn chứng thực đạo pháp với ngươi, hy vọng vui lòng chỉ giáo.”
Rõ ràng là muốn khiêu chiến Lý Nguyên, chỉ là Triệu Tri Dịch ăn nói rất văn nhã, cố gắng để lại đường lui khi thế cục không cách nào vãn hồi.
Suy nghĩ của Triệu Tri Dịch đương nhiên không gạt được Lý Nguyên.
Lý Nguyên chuyển động ly trà sứ thanh hoa trong tay, hờ hững nói: “Ta nói rồi, nếu ngươi an phận thủ thường, tự nhiên bình an vô sự. Nhưng cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết nắm chắc, lại định khiêu chiến uy nghiêm của ta...”
Hắn đặt ly trà trong tay xuống, nhìn về phía Triệu Tri Dịch: “Đây cũng không phải là một câu chứng thực đạo pháp là có thể xong việc.”
Triệu Tri Dịch bị Lý Nguyên nhìn, rõ ràng Lý Nguyên chưa hề dùng ra chút pháp lực nào, nhưng Triệu Tri Dịch lại cảm thấy áp lực bội phần.
Cho dù có Trấn Thiên linh trong tay, cũng không hề làm hắn cảm thấy an toàn.
Mồ hôi lạnh, trong nháy mắt làm ướt sũng sau lưng Triệu Tri Dịch.
Hắn muốn thúc giục Trấn Thiên linh công kích Lý Nguyên, nhưng hắn chậm chạp không dám làm vậy.
Sắc mặt biến ảo một hồi.
Cuối cùng, Triệu Tri Dịch vẫn không có dám thực sự xuất thủ, mà là lần nữa thu hồi Trấn Thiên linh.
“Sau này ta sẽ an phận thủ thường, cẩu thật kỹ.”
Nói xong, Triệu Tri Dịch xoay người rời khỏi khách điếm.
So với giữ gìn tôn nghiêm, Triệu Tri Dịch cảm thấy vẫn là sống an toàn tốt hơn.
Cẩu thì cẩu thôi.
Hắn vẫn còn nhân sinh tốt đẹp để hưởng thụ mà, tội gì phải đặt mình vào nguy hiểm, đi khiêu khích Lý Nguyên thần bí chưa biết này.
Dù sao, lấy hành động Lý Nguyên biểu hiện ra lúc trước, Lý Nguyên chắc chắn không phải loại người chỉ biết ba hoa chích choè, mà cố lộng huyền hư.
Dương Chí, Hoàng Dung, nhìn bóng lưng Triệu Tri Dịch đi xa, có vẻ vô cùng há hốc mồm.
Thế này cũng quá xám xịt đi?
Nhìn tư thế Triệu Tri Dịch tế ra pháp bảo, bọn họ còn tưởng rằng Triệu Tri Dịch sẽ tranh đấu một trận hoành tráng với Lý Nguyên.
Hoàng Dung thậm chí còn lấy ra cả hạt dưa.
Thật sự không ngờ sự tình lại là kết quả này.
Đơn thuần là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ!
Triệu Tri Dịch này, cũng quá thiếu tự tin rồi!
Chỉ có Quách Tĩnh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không đánh nhau là tốt rồi.
Tất cả mọi người đều không có tổn thất.
Một tháng sau, Quách Tĩnh tham gia kiểm tra tuyển chọn của Ngọc Chương học viện, cũng thuận lợi thi vào Ngọc Chương học viện, bắt đầu truyền kỳ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận