Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 433 - Nguyên Phượng viếng thăm Lý Nguyên!!

Chỉ thấy nữ tử được vẽ ngồi trên vương tọa màu trắng, thần thái cao ngạo, đôi mắt lạnh lùng, một tư thái xem thường thế nhân, bộc lộ rõ diện mạo vốn có của nữ vương. Hậu Thổ không khỏi lộ vẻ mê say.
“Thật sự là đẹp.”
Lý Nguyên liếc Hậu Thổ một cái: “Không cần tự khen chính mình như vậy.”
Hậu Thổ lè lưỡi, nói với Lý Nguyên: “Ăn ngay nói thật mà thôi.”
Nguyên Phượng thấy sau khi Hậu Thổ mở miệng, khí chất đột nhiên thay đổi, giống như một tiểu nữ sinh thích làm nũng, hơn nữa từ trên người đối phương không thấy dáng vẻ cao cao tại thượng, thần thái nhìn xuống chúng sinh như trong bức vẽ nữa.
Đột nhiên Hậu Thổ cau đôi mày xinh đẹp, phàn nàn với Lý Nguyên: “Nhưng mà, sao ta xinh đẹp như vậy mà ngươi lại đưa vào giữa cảnh vật khủng bố như thế.”
Nguyên Phượng hơi nghi ngờ liếc mắt quan sát bức vẽ. không kinh khủng mà. Nữ tử ngồi trên vương tọa, sau lưng là dây dưa dây nho, mặc dù bầu trời hơi mờ mờ ảo ảo những không kinh khủng. Đột nhiên Nguyên Phượng nghĩ tới điều gì, nàng lập tức dùng thần thức quét tới bức vẽ.
Vừa nhìn nàng đã thấy một nơi khác hẳn.
Sau khi nàng dùng thần thức phóng lớn bức vẽ lên mấy ngàn tỷ lần, chỉ thấy nữ tử ngồi trên cái ghế màu trắng, thế nhưng toàn bộ là các loại xương trắng và xương khô chồng chất lên mà tạo thành Bạch Cốt Vương Tọa.
Những xương trắng và bộ xương khô bao hàm sinh linh của vạn tộc hồng hoang, nhìn chi chít. Thần thức của Nguyên Phượng quan sát một lúc lâu mà không thể đếm rõ rốt cuộc là có bao nhiêu.
Còn có, mấy thứ lúc trước nàng xem dây nho, toàn bộ đều là từng âm hồn quấn lấy ở một chỗ.
Những âm hồn kia có điên cuồng, có bình tĩnh, có giương nanh múa vuốt, có tiếng buồn bã gào khóc... Thần thái không giống nhau, nhìn thật là kỳ diệu.
Bên trong bầu trời được vẽ mờ ảo kia còn có vô số tu la với vẻ mặt dữ tợn.
Những tu la này, có tham lam nhìn chằm chằm âm hồn ác quỷ phía dưới, có sợ hãi nhìn nữ tử trên vương tọa bạch cốt, có tu la cố gắng cướp đoạt âm hồn, cũng có tu la sợ hãi chạy trốn.
Nhìn xương trắng, âm hồn, tu la trong bức vẽ, Nguyên Phượng tựa như nghe thấy âm thanh gào thét bên tai, vạn quỷ gào thét, tu la điên cuồng kêu gào, làm cho người ta khiếp sợ không thôi.
Nàng cảm thấy đây thực sự là Địa Ngục, còn hơn cả Địa Ngục.
Chẳng trách sao nữ tử tuyệt sắc kia lại nói là cảnh vật kinh khủng.
Quả đúng là vô cùng kinh khủng.
Bức vẽ này dù phóng to hơn nhiều lần như thế nhưng vẫn rất sống động, thật sự là không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, trong tranh còn có vô cùng vô tận âm hồn tu la, thế này cũng quá sức tưởng tượng rồi.
Mấu chốt là Nguyên Phượng còn cảm nhận được vài loại khí tức khủng khiếp trong tranh, có ma khí của Atula, có qủy khí của âm hồn, còn có khí luân hồi trên người cô gái và âm khí tràn ngập không gian.
Mấy loại khí tức này đều vô cùng kinh khủng, thổi quét chư thiên, Nguyên Phượng cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, tay chân như nhũn ra.
Nàng không thể nào tưởng tượng được, rốt cuộc Lý Nguyên làm thế nào mà có thể vẽ hết thảy vào bên trong.
Vốn dĩ nàng tưởng rằng đây chỉ là một bức vẽ vô cùng tốt mà thôi, không ngờ nó còn bao hàm cả một thế giới như thế.
Lý Nguyên quả đúng là thần bí khó lường, thật khủng khiếp! Còn vị nữ tử này không đơn giản như trước.
Nàng chỉ cần liếc mắt là đã thấy chỗ bất phàm mà bức họa cất giấu. Nàng có phải là bông hoa thược dược hay không?
Nội tâm cả Nguyên Phượng bị chấn động rất lâu không thể nào bình tĩnh lại được, chỉ cảm thấy đầu óc chóng mặt.
Lý Nguyên nghe thấy Hậu Thổ oán trách, thản nhiên nói: “Đây chẳng phải là ngươi thực sự sao.”
Hậu Thổ không quá mức xoắn xuýt chuyện khung cảnh trong bức vẽ, nàng duỗi tay chuẩn bị lấy đi bức họa trên bàn vẽ xuống: “Không sao, khuyết điểm không thể che lấp được ưu điểm, bức họa này ta lấy rồi.”
Ba! Lý Nguyên đột nhiên đánh một cái vào bàn tay ngọc ngà tinh tế như hành của Hậu Thổ.
“Cái gì gọi là ngươi lấy? Ta nói muốn đưa bức họa này lúc nào?”
Hậu Thổ che tay, nghi ngờ trừng mắt nhìn: “Chẳng lẽ không phải ngươi vẽ bức họa này cho ta?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi nói giúp ngươi vẽ một bức họa, vẽ thì ta cũng vẽ rồi, cũng vẽ ngươi trên đó, chỉ là nó tất nhiên là của ta.”
Hậu Thổ lắc đầu như cái trống xoay: “Không đúng, ta thỉnh cầu ngươi vẽ cho ta một bức họa, bức họa này đương nhiên phải là của ta.”
“Ha ha!”
Nàng thấy Lý Nguyên không động đậy, lập tức lay cánh tay Lý Nguyên làm nũng: “Ngươi tặng ta đi. Ngươi cũng tặng một cái cho Thương Thanh Quân, bức vẽ này ngươi cũng tặng ta đi.”
Lý Nguyên: “Nào có đạo lý là cho người ta vẽ một bức họa là sẽ đưa một bức.”
Đôi mắt Hậu Thổ đảo một vòng, nàng nghi ngờ nhìn Lý Nguyên: “Ngươi muốn giữ lại bức họa này để từ từ thưởng thức dung nhan tuyệt thế của ta sao? Nếu là như vậy thì ngươi giữ đi, ta không cần...”
Vừa nói, trên mặt nàng còn lộ vẻ mặt cười quái dị.
Da mặt Lý Nguyên run lên, vội vàng phủ nhận, nói: “Không phải, ta không có ý đó, đừng có nói mò.”
“Đừng phủ nhận, ta hiểu. Hà hà.”
Hậu Thổ lập tức hóa thân Đổng Đế, ánh mắt mang ý cười nhìn Lý Nguyên.
Vẻ mặt Lý Nguyên tối sầm: “Quên đi, ngươi cầm bức vẽ này đi.”
Nếu không anh danh cả đời của hắn sẽ bị bức họa này làm hỏng.
Hậu Thổ thấy cuối cùng Lý Nguyên cũng chịu nhả ra thì rất vui mừng.
Ha ha, bức vẽ này cuối cùng cũng thuộc về ta, đợi lát nữa đến Nữ Oa cùng, làm nàng hâm mộ chết.
Hậu Thổ nghĩ tới cảnh tượng Nữ Oa đấm ngực dậm chân, nước miếng chảy, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Thế nhưng từ tận đáy lòng, nàng còn hy vọng Lý Nguyên giữ lại bức vẽ này, muốn từ từ thưởng thức… Xem ra hắn thật sự không có ý nghĩ gì với ta! Thật là một kẻ đầu gỗ!
Nguyên Phượng yên lặng nhìn nữ tử tuyệt sắc làm nũng với Lý Nguyên, trong lòng suy đoán quan hệ của nữ tử và Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận