Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1841 - Tiểu Long Nữ, Dịch Chí Bính!

u Dương Phong thấy Dương Quá nguyện ý học, cũng rất hài lòng, mắt hắn xoay động, bỗng nhìn nữ tử áo trắng nói: “Chúng ta đi xa một tí dạy, để tránh tuyệt thế thần công bị người khác học lén.”
Dương Quá biết u Dương Phong đang nói sư phụ hắn, hắn lập tức vì nữ tử áo trắng giải thích: “Sư phụ không phải người như thế.”
Nữ tử áo trắng bỗng nói: “Các ngươi cứ dạy ở đây, ta đi là được.”
Nói xong, nàng bèn xoay người chuẩn bị rời đi.
Song, nữ tử áo trắng vừa xoay người, nàng thình lình cảm thấy phía sau truyền đến một trận khí lưu, muốn tránh né, lại không kịp nữa.
Nàng phát hiện, chính mình vậy mà không thể động đậy.
Ngay cả nguyên thần đều bị giam cầm trong thức hải.
“Cha, ngươi làm gì vậy?”
Dương Quá thấy nghĩa phụ đột nhiên đánh lén sư phụ, không khỏi lo lắng hỏi.
u Dương Phong xoa dịu nghĩa tử: “Không sao, ta chỉ giam cầm nguyên thần và thân xác của nàng, làm nàng không thể nghe trộm chúng ta truyền công. Chờ sau khi truyền toàn bộ tuyệt thế thần công cho ngươi, lại cởi bỏ cấm chế cho nàng là được.”
Dương Quá vẫn lo lắng nói: “Sư phụ không có nguy hiểm gì chứ? Cha vẫn là cởi bỏ cấm chế cho sư phụ đi, sư phụ sẽ không nghe lén.”
u Dương Phong khinh thường nói: “Có thể có nguy hiểm gì, ngươi nhanh đi với cha qua nơi khác, chúng ta nắm chắc truyền công thôi.”
Nói xong, u Dương Phong không nói lời nào bắt lấy tay Dương Quá, mang Dương Quá đi.
Chỉ để lại một nữ tử trắng nõn thắng tuyết, tắm mình trong dưới ánh trăng nơi hoang dã này, không hề nhúc nhích.
“Ve ve ve, ộp ộp ộp…”
Tiếng ve, tiếng ếch, lần nữa thay nhau diễn tấu hòa âm.
Nếu là người thường, đêm hôm khuya khoắt bất thình lình nhìn thấy một nữ tử áo trắng, cố định không nhúc nhích ở nơi dã ngoại, chỉ sợ sẽ lập tức sợ đến tè ra quần.
Mà nữ tử áo trắng này cũng tâm đại, tuy nàng bị giam cầm nguyên thần, mắt thấy không cách nào tự mình cởi bỏ, vậy mà nhắm mắt lại, cứ đứng như vậy bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng không lâu sau, nữ tử áo trắng lại nghe thấy một trận tiếng bước chân sột soạt đi tới bên người.
Nữ tử áo trắng rất muốn mở mắt, nhìn rõ người tới, nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy, một đồ vật mềm mại, phủ lên đầu mình.
Nàng mở mắt, chỉ nhìn thấy một dải lụa trắng gắn trước mắt mình.
Bởi vì nguyên thần bị phong cấm, nàng cũng không cách nào nhìn thấy là ai phủ lụa trắng cho mình.
“Dương Quá, là ngươi à?”
Nữ tử áo trắng âm thầm suy đoán.
Đương nhiên, bởi vì nàng bị định trụ, cũng không thể lên tiếng hỏi.
“Khụ khụ.”
Ngay lúc này, một tiếng ho khan, chợt trong trời đêm vang lên, truyền vào trong tai nữ tử áo trắng.
Âm thanh này rất thanh thúy sạch sẽ, một chút cũng không hề giống như có đàm.
“Ai?”
Mà theo tiếng ho khan vang lên, âm thanh của một nam tử, dường như bị hoảng sợ, theo bản năng kêu một tiếng.
Sau đó, Tiểu Long Nữ cảm thấy khí tức đứng bên cạnh nàng, ‘bịch’ một cái từ bên cạnh bắn ra.
“Ơ, đây không phải giọng của Quá Nhi. Vậy là ai gắn lụa trắng lên đầu ta? Hắn muốn làm gì?”
Tiểu Long Nữ trong lòng kinh hãi, lòng vốn bình tĩnh, cũng không khỏi trở nên căng thẳng.
Mà đúng lúc này, một trận gió đêm thổi qua, lụa trắng trên đầu Tiểu Long Nữ lập tức bị thổi đi, Tiểu Long Nữ rốt cuộc có thể thấy tình hình bên ngoài.
Sau đó, nàng nhìn thấy một bóng dáng có phần quen thuộc, đang ngự phong trôi nổi giữa không trung.
Mà người này, chính là đệ tử Toàn Chân giáo từng có duyên vài lần với nàng, Dịch Chí Bính.
“Là hắn, trách không được cảm thấy tiếng kinh nghi vừa rồi hơi quen tai, thì ra là Toàn Chân phái Dịch Chí Bính. Nhưng mà, hắn gắn lụa trắng lên đầu ta là muốn làm gì?”
Tiểu Long Nữ vẫn luôn lớn lên ở cổ mộ, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên nhất thời dĩ nhiên nghĩ không rõ dụng ý của Dịch Chí Bính.
Nàng chỉ cảm thấy, hành động này của Dịch Chí Bính, nhất định là không có hảo ý.
Chẳng qua, cho dù muốn gây bất lợi cho ta, cũng không cần phủ lụa trắng lên mắt ta chứ?
Tiểu Long Nữ nghĩ không ra.
Dịch Chí Bính từ bên cạnh Tiểu Long Nữ bật lên, sắc mặt tỏ ra khó coi không thôi, kinh nghi bất định.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, gần đây thế mà còn ẩn giấu người khác.
Hành vi của mình nếu bị truyền đi, vậy mình còn mặt mũi nào, đối mặt với đồng môn trong núi, đối mặt với nghị luận của người trong thiên hạ?
Danh tiếng to lớn Toàn Chân phái dùng vô số năm tháng xây dựng, chỉ sợ cũng sẽ bị chính mình phá huỷ trong chốc lát!
Nghĩ tới đây, Dịch Chí Bính bỗng gấp đến độ ba hồn bảy vía đều bực bội.
Trong lòng hắn tuy rằng lo lắng không thôi, nhưng động tác lại không hề do dự, vội vàng nhìn qua vị trí tiếng ho khan vang lên.
Hắn lập tức nhìn thấy một công tử ca nhẹ nhàng, mái tóc một sợi bừa bãi buộc gọn trên đỉnh đầu, người mặc thủy hợp phục hoa bào, trong tay cầm một chiếc quạt xếp, khí chất như ngọc, không biết từ lúc nào, ngồi trên một tảng đá xanh cách đó không xa.
Vẻ mặt hắn, rất nhẹ nhàng thích ý.
Nhàn nhã tựa như, thứ hắn đang ngồi không phải tảng đá, mà là ghế thái sư.
Dịch Chí Bính rất hối hận, hận không thể đánh mình một bạt tai mạnh.
Đối phương rõ ràng ngồi cách có mấy mét, chính mình vừa rồi sao lại không phát hiện người này?
Thế cho nên, trò hề của mình bị lộ ra trước mặt người này rồi.
Xem ra, chắc là mình vừa rồi quá hồi hộp, quá kích động, quá để ý Tiểu Long Nữ, đến nỗi bỏ quên khí tức còn lại.
Hiện tại, hành vi xấu xa của mình, bị người ngoài nhìn thấy, chuyện này nên làm sao đây?
Điều duy nhất làm cho Dịch Chí Bính âm thầm thở phào nhẹ nhõm là, hắn phát hiện, công tử ca này tu vi rất thấp, mới Địa Tiên kỳ.
Có lẽ, chuyện hôm nay, có thể không bị lộ ra.
Ta chẳng những không cần chết xã hội, còn có thể tiếp tục cùng Tiểu Long Nữ ngày nhớ đêm mong hoàn thành chuyện tốt.
Nghĩ đến Tiểu Long Nữ, trong lòng Dịch Chí Bính bèn không nhịn được trở nên kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận