Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 762 - Bảo bối của Bạch Hoa Xà Tinh (2)

Bạch y tú sĩ nói: “Năm nào cũng thượng thọ cùng với đạo huynh, năm nay sao lại có thể không đến?”
Thương Lang đạo nhân gật đầu nói: “Tất nhiên sẽ đến.”
Hắc Hùng Tinh cười ha ha, lại nói tiếp: “Gần đây ta có được một thứ bảo bối, chờ lúc các ngươi đến mừng thọ, ta sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt.”
Trong lòng Tôn Ngộ Không trong lòng hơi phân vân.
Bảo bối, là cà sa của Đường Tăng sao?
“Ha ha ha.”
Đúng lúc này, Bạch Hoa Xà Tinh đột nhiên cười lên ha ha.
“Vì sao đạo hữu lại cười?” Hắc Hùng Tinh và Thương Lang Tinh khó hiểu nhìn Bạch Hoa Xà Tinh đang cười lớn.
Bạch Hoa Xà Tinh đắc ý nói: “Muốn nói đến bảo bối, thời gian gần đây tại hạ cũng tìm được hai món bảo bối, trong chốc lát không nhịn được sự vui sướng trong lòng cho nên lúc nãy mới bật cười.”
Tôn Ngộ Không có hơi sửng sốt, lẽ nào cà sa là do Bạch Hoa Xà Tinh này trộm?
Hắc Hùng Tinh và Thương Lang Tinh liếc nhau một cái, Hắc Hùng Tinh vội vàng hỏi Bạch Hoa Xà Tinh: “Đạo hữu có được thứ bảo bối gì, không biết có thể mang ra để cho chúng ta mở mang tầm mắt hay không?”
Bạch Hoa Xà Tinh cười nói: “Điều này sao lại không thể?”
Nói xong hắn lấy từ trong lòng ra một cái điện thoại di động.
Tôn Ngộ Không nhìn một cái, rất thất vọng, không phải là cà sa.
Hắc Hùng Tinh và Thương Lang Tinh nhìn chằm chằm điện thoại di động, quan sát một hồi.
Trên mặt Thương Lang Tinh lộ ra một chút ước ao, thở dài nói: “Không tồi, vậy mà lại là một khối Tiên Thiên Hàn Ngọc, có thể dùng để luyện chế một món linh bảo.”
Bạch Hoa Xà tinh cười nhạt một tiếng: “Chỗ quý giá của nó không chỉ là một khối nguyên liệu luyện khí cấp Tiên Thiên đơn giản như vậy.”
Vừa nói hắn vừa mở màn hình điện thoại di động lên, sau đó bấm vào nhóm thảo luận Tây Du trên màn hình.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại di động đang chiếu hình ảnh Đường Tăng ở Quan âm Thiền Viện, được một đám hòa thượng cung kính phục vụ.
Phía dưới video là đám quần chúng gửi các loại tin nhắn.
Hắc Hùng Tinh và Thương Lang Tinh nhìn chăm chú vào điện thoại di động, vẻ mặt trợn mắt há mồm.
Như là sinh vật ở thế giới 2D đột nhiên đi vào thế giới 3D. Cảm thấy thật là khó mà tin nổi.
So với bọn Hắc Hùng Tinh, Tôn Ngộ Không lại càng thêm khiếp sợ. Hắn suýt nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Hắn bất kể thế nào cũng không ngờ tới được bên trong một cái Hàn Ngọc nho nhỏ này vậy mà có thể nhìn thấy Đường Tăng và đám người ở Quan âm Thiền Viện.
Rốt cuộc đây là thứ gì? Sao lại có thể nhìn thấy Đường Tăng?
“Ơ, không ngờ mới chỉ có nửa ngày không nhìn, điện thoại di động lại thăng cấp, còn có thêm chức năng khen thưởng và cá cược với nhau.” Bạch Hoa Xà Tinh nhìn điện thoại di động, lầm bầm lầu bầu cảm thán một chút.
Hắc Hùng Tinh cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần từ sau cơn chấn động, hắn không kịp chờ đợi hỏi Bạch Hoa Xà Tinh: “Bạch đạo hữu, vật trong tay ngươi rốt cuộc là bảo vật gì? Tại sao lại có mấy người tí hon ở bên trong? Hơn nữa trong đó có không ít người tí hon, lại còn là Kim Trì trưởng lão - hòa thượng trong Thiền Viện, điều này cũng quá thần kỳ rồi.”
“Đúng là rất thần kỳ.”
Thương Lang Tinh vội vàng gật đầu nói: “Lẽ nào bọn họ bị Bạch đạo hữu nhốt vào bên trong cái hộp này sao? Có thể nhìn trước không?”
Bạch Hoa Xà Tinh giải thích: “Cái này gọi là điện thoại di động, đoạn thời gian trước ta đi đến thành Trường An của Đại Đường, mua một món bảo vật. Cái video này phát câu chuyện cao tăng của Đại Đường - Đường Huyền Trang đi Tây Thiên Linh sơn thỉnh kinh. Lúc đầu Huyền Trang pháp sư còn có một người bạn đi cùng tên là Tôn Ngộ Không, quái lạ, sao tự nhiên không thấy hắn nữa?”
Tôn Ngộ Không không ngờ Bạch Hoa Xà Tinh lại biết mình. Nói như vậy, bản thân hắn đã bị phát sóng trực tiếp từ trước rồi hả?
Làm sao ta có thể một chút cũng không cảm nhận được có người đang quan sát chính mình?
Lẽ nào tu vi của đối phương cao hơn ta gấp nhiều lần sao?
Tiếp theo Bạch Hoa Xà Tinh giới thiệu một loạt chức năng của điện thoại di động cho Hắc Hùng Tinh và Thương Lang Tinh.
Ví dụ như trò chuyện, gửi tin nhắn, chụp ảnh, phát lì xì, đoạt tiền lì xì các kiểu.
Hai mắt Hắc Hùng Tinh không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm điện thoại di động của Bạch Hoa Xà Tinh, càng nghe càng thêm ngạc nhiên, càng thêm bất ngờ, hắn xúc động hỏi: “Cái điện thoại di động này đúng thật là một vật thần kỳ, thế mà ngươi lại mua được? Linh bảo như này không biết được mua bằng bao nhiêu tiền?”
Thương Lang Tinh suy đoán hỏi: “Chắc là phải rất đắt tiền?”
Bạch Hoa Xà Tinh lắc đầu nói: “Không đắt, giá rẻ đến bất ngờ, chỉ cần một vạn lượng bạc.”
Rầm!
Hắc Hùng Tinh và Thương Lang Tinh lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống khỏi băng ghế đá, vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trân.
Hiển nhiên là bị cái giá tiền này đả kích không nhẹ.
“Ngươi nói bao nhiêu cơ?” Hắc Hùng Tinh phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhảy dựng lên khỏi băng ghế: “Một vạn lượng, sao có thể rẻ như vậy, giá này có khi còn không đủ cả tiền vốn ấy chứ?”
Thương Lang Tinh vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, kẻ ngu si cũng sẽ không bán giá rẻ như vậy chứ?”
“Hắt xì!”
Tại cửa hàng điện thoại di động, Tiểu Tê Tử hắt hơi một cái.
“Đây là có người nào nói xấu sau lưng ta?”
Nhân lúc rảnh rỗi, nàng hỏi Nữ Bạt: “Nữ Bạt tỷ tỷ, chúng ta bán điện thoại di động với giá rất rẻ sao, vì sao những người thân mang linh lực đến mua điện thoại di động cho tới bây giờ cũng không có ai cò kè mặc cả lấy một lần?”
Mặc dù nàng không tu luyện, nhưng trên người có chín tầng thánh đồng, vì vậy người nào có linh lực vào cửa tiệm nàng đều có thể cảm nhận được.
Nữ Bạt kinh ngạc hỏi ngược lại: “Bây giờ ngươi mới biết điện thoại di động bán rất rẻ sao?”
“Cái gì?” Tiểu Tê Tử gấp gáp đến mức nhảy dựng lên: “Vậy mà ta thực sự bán với giá rẻ! Một vạn lượng bạc mà còn coi là rẻ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận