Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1549 - Còn biến thái hơn Huyền Quy Tử

Ngay cả thuật cưỡi mây đạp gió của tu sĩ Địa Tiên kỳ cũng không so được.
Điều này có thể sao?
Chắc chắn là không thể nào.
Vân Ly Tử nhìn chằm chằm bóng lưng Miêu Yêu, sắc mặt thay đổi không ngừng một lúc, cuối cùng, hắn vẫn từ bỏ ý định tiếp tục công kích Miêu Yêu.
Mà trực tiếp bay đi Thiên Giới, đi tới Cửu Tiên sơn của Thiên Giới, Đào Nguyên động, chuẩn bị cầu xin sư phụ Quảng Thành Tử của hắn giúp đỡ.
Vân Ly Tử gặp được sư phụ Quảng Thành Tử rất dễ dàng.
Hắn phát hiện, sư thúc Xích Tinh Tử lại ở trong Đào Nguyên động, trao đổi về đạo với sư phụ.
Sau khi hành lễ với sư phụ và sư thúc, Vân Ly Tử nói ra ý đồ mình đến.
“... Con Miêu Yêu thật sự là đáng hận tột cùng, đệ tử chất vấn nàng vì sao phải tàn sát đệ tử phái Không Động, hủy hoại dãy núi Không Động, nàng lại gần như không để ý đệ tử, ta còn nói ra danh tiếng của sư phụ và Xiển giáo, hi vọng nàng có thể biết kiêng dè, nhưng nàng lại tràn đầy miệt thị đối với Xiển giáo... Đệ tử không phải đối thủ, chỉ đành phải đến đây cầu xin sư phụ giúp đỡ. Đệ tử đã làm tổn hại uy danh của sư phụ và Xiển giáo, kính xin sư phụ trách phạt.”
Vân Ly Tử tỏ vẻ xấu hổ, khom người nói với Quảng Thành Tử.
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử nghe Vân Ly Tử kể rõ, vẻ mặt hai người không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Quảng Thành Tử trầm ngâm nói: “Con Miêu Yêu lại có chút bất phàm.”
Xích Tinh Tử: “Tuy có chút bản lĩnh, chẳng qua dám can đảm khinh thường Xiển giáo, chúng ta không thể ngồi yên không màng đến.”
Quảng Thành Tử sờ chòm râu của hắn, gật đầu nói: “Hiển nhiên không thể ngồi yên không quan tâm, nếu không Xiển giáo chúng ta còn gì uy nghiêm?”
Hắn nói với Vân Ly Tử vẫn quỳ trên mặt đất: “Chẳng qua tài nghệ không bằng người, chuyện này cũng không thể trách ngươi, ngươi đứng lên đi.”
“Đa tạ sư phụ lượng thứ.”
Lúc này Vân Ly Tử mới đứng dậy.
Quảng Thành Tử: “Ngươi dẫn đường cho sư phụ, để chính sư phụ đi thu phục con yêu ma này, lấy lại uy danh cho Xiển giáo.”
Xích Tinh Tử nói: “Ta với ngươi cùng đi, ngược lại muốn nhìn rốt cuộc phòng ngự của con Miêu Yêu lợi hại bao nhiêu.”
Vân Ly Tử nghe vậy, trong lòng không khỏi vui mừng quá đỗi.
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử đều là đại năng Chuẩn Thánh.
Có hai người ra tay, con Miêu Yêu chỉ có ngoan ngoãn bó tay chịu trói thôi.
Ba người rời khỏi Đào Nguyên động, đi về phía Nhân giới.
Rất nhanh đã đi tới nơi lúc trước Vân Ly Tử và Miêu Yêu giao thủ.
Vân Ly Tử lập tức thi triển thần thức tìm kiếm xung quanh, rất nhanh, hắn ở bên trong một huyệt động cách mười vạn dặm, nhìn thấy con Miêu Yêu.
“Quả nhiên con Miêu Yêu không coi ai ra gì, lại còn dám ở lại nguyên chỗ.”
Hiển nhiên Xích Tinh Tử cũng phát hiện con Miêu Yêu, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.
Trong mắt Quảng Thành Tử, cũng không khỏi hiện lên một chút vẻ giận dữ...
Khoảng cách mười vạn dặm, thật ra thì Giang Lan mất nhiều thời gian chạy mới tới.
Nàng cảm thấy đã đủ xa, lúc này mới đi núp, tìm huyệt động tiêu hóa phần thưởng hệ thống lần này.
Song, đối với các đại năng như Vân Ly Tử, Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, mười vạn dặm giống như ở dưới mí mắt.
Cảm thấy Giang Lan gần như không chạy thoát được.
Nàng làm như vậy rõ ràng chính là cố ý chờ “tại chỗ”.
Ý khiêu khích vô cùng rõ ràng.
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử cảm giác mình bị mạo phạm, hiển nhiên khó chịu.
“Quả nhiên con súc sinh này hơi kỳ quái, lại không nhìn thấu tu vi chân thực của nàng, cũng không nhìn thấu dòng sông vận mệnh, quá khứ, tương lai của nàng.”
Quảng Thành Tử có phần kinh ngạc nói.
Dưới sự càn quét của thần thức hắn, Miêu Yêu chỉ vừa hay mới tới cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư, khí huyết kém đến đáng thương, còn đối với dòng sông vận mệnh và quá khứ, tương lai của đối phương lại là một mảnh hỗn độn, hiển nhiên điều này là không thể nào.
Xích Tinh Tử không thèm để ý nói: “Nó có giấu diếm tu vi cũng không thể là Thánh Nhân, có gì phải sợ?”
Quảng Thành Tử gật đầu.
Chắc chắn Miêu Yêu không phải Thánh Nhân, điều này là không thể nghi ngờ.
Mà chỉ cần không phải Thánh Nhân, hai người Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử không cần lo lắng.
Một lần lắc mình, ba người đi tới dừng lại trên khoảng không của hang động Miêu Yêu đang ở.
Vân Ly Tử trực tiếp hắng giọng quát lớn về phía động phủ của Miêu Yêu: “Súc sinh, Thập Nhị Kim Tiên Xiển giáo Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử ở chỗ này, còn không mau ra quỳ lạy nghênh đón? Khoanh tay chịu trói?”
Giang Lan nghe thấy âm thanh của Vân Ly Tử, trên mặt mèo không khỏi lộ ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
Nàng vốn tưởng rằng chạy xa như vậy, hẳn là Vân Ly Tử không tìm được nàng.
Không nghĩ tới, bản thân mới vừa xử lý xong phần thưởng thần thông của hệ thống thần thông và điểm thuộc tính, Vân Ly Tử đi tìm nàng.
Thật sự là âm hồn bất tán.
Phiền chết!
Còn nữa, lần này đối phương tìm hai trợ thủ tới, hình như dáng vẻ rất lợi hại, ta phải cẩn thận một chút.
Quên đi, vẫn là đừng nhiều lời với bọn chúng, ta nhanh chóng trốn đi.
Nếu không nếu bị bọn họ đánh chết, vậy thì bi thảm rồi.
Nói đến đây, sau khi Giang Lan rời khỏi động phủ, lập tức nhanh chân “chạy như điên” về phương xa.
Dĩ nhiên, chỉ là “chạy như điên” đối với nàng.
Hai người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử đứng chắp tay, chờ Miêu Yêu đi ra ngoài gặp bọn họ.
Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy Miêu Yêu đi từ trong hang động ra.
Bọn họ đang muốn lên tiếng chất vấn con Miêu Yêu, ngay vào lúc này, bọn họ phát hiện, con Miêu Yêu lại không thèm liếc mắt nhìn bọn họ, cứ “thoải mái nhàn nhã” như vậy, chậm rãi bước đi.
Hoàn toàn không coi trọng bọn họ.
Quảng Thành Tử: “...”
Xích Tinh Tử: “...”
Khóe miệng hai người co giật, vẻ mặt cũng rất ngốc, còn đè nén lửa giận hừng hực.
Quả nhiên con Miêu Yêu giống như Vân Ly Tử nói, không coi ai ra gì, ngạo mạn tự đại quá thể, quá không coi trọng Xiển giáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận