Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1440 - Hồng Quân bị bắt rồi!

Cơ thể hắn cấp tốc lớn lên, xích sắt cũng theo đó mà lớn hơn.
Cơ thể hắn cấp tốc nhỏ lại, xích sắt cũng nhỏ theo.
Cho dù hắn muốn vứt bỏ cơ thể để nguyên thần bỏ chạy, nhưng lại phát hiện nguyên thần cũng bị Đại Đạo Thiết Liệm khóa chặt, hoàn toàn không trốn ra khỏi cơ thể được.
Vô số huyền quang bắn ra từ trên người Hồng Quân, muốn phá vỡ gông cùm của Đại Đạo Thiết Liệm, tránh thoát khỏi sự trói buộc của pháp tắc thiết liệm.
Nhưng tuy Đại Đạo Thiết Liệm bị đụng chạm đến mức rung động, linh quang văng khắp nơi, lại không có chút dấu hiệu bị phá vỡ.
Hơn nữa, tuy Hồng Quân vận chuyển pháp lực, nhưng hắn lại phát hiện pháp lực của mình đang bị Đại Đạo Thiết Liệm điên cuồng cắn nuốt.
Ngay cả sinh mệnh cũng nhanh chóng khô héo.
Hồng Quân thấy tình hình này thì vừa sợ vừa giận.
Hắn không ngờ Đại La Kim Tiên trước mắt còn có thực lực này.
Phải biết rằng, Hồng Quân trước kia cũng chỉ trải qua cảm giác không có sức phản kháng này ở trước mặt Lý Nguyên.
Lẽ nào tu vi thật của nam tử này thật ra là Đại Đạo?
Hồng Quân nhớ đến trước đó có suy nghĩ đoạt hệ thống của Vu Tiểu Ngư thì không khỏi xấu hổ.
Ta vô lễ nhiều rồi!
Hu hu hu, tại sao những đại lão này luôn thích che giấu tu vi thật của mình, giả bộ rất yếu vậy?
Đây không phải là chấp pháp câu cá sao?
Hồng Quân nhẫn nhịn sự khiếp sợ, vội vàng hỏi Vu Tiểu Ngư: “Già Thiên đạo hữu, ngươi có ý gì? Tại sao đột nhiên đánh lén ta?”
Vu Tiểu Ngư thấy Hồng Quân bị giữ chặt, không thể phản kháng, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may hệ thống đáng tin cậy, quả nhiên ta là tồn tại vô địch trong phạm vi Thiên Cơ sơn. Dù là Thiên Đạo đại viên mãn, Chí Tôn, cũng chỉ cần một ý niệm là có thể khiến hắn không có sức phản kháng.
Sở dĩ Vu Tiểu Ngư đột nhiên ra tay trói chặt Hồng Quân, tất nhiên là bởi vì Hồng Quân có khả năng phát hiện ra bí mật của hắn.
Mà người biết bí mật của hắn thì chỉ có chết!
Chỉ là, Hồng Quân có thể sống lại sau khi chết, vậy thì vĩnh viễn phong ấn!
Tóm lại, hắn tuyệt đối không thể để Hồng Quân tiết lộ bí mật này ra ngoài.
Trong lòng Vu Tiểu Ngư đảo qua vô số ý niệm, trên mặt lại không chút thay đổi.
Hắn lạnh lùng hỏi Hồng Quân: “Hệ thống vừa rồi ngươi nói là sao?”
Hồng Quân nghe vậy thì lập tức phản ứng lại:
“Là vì ta nói hệ thống nên ngươi mới ra tay với ta sao?”
Vu Tiểu Ngư thản nhiên nói: “Chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi của ta là được.”
Tuy Vu Tiểu Ngư không trả lời chính diện, nhưng nếu hắn không phủ nhận thì chính là ngầm thừa nhận rồi.
Hồng Quân an ủi Vu Tiểu Ngư: “Thật ra ngươi không cần khẩn trương như thế, đây không phải là chuyện không thể nói cho ai. Hơn nữa, với thực lực của ngươi hiện tại, cho dù người khác biết ngươi có hệ thống cũng không sao cả.”
“Bộp.”
Vu Tiểu Ngư búng tay.
“Ào ào ào!”
Đại Đạo Thiết Liệm trên người Hồng Quân cấp tốc siết chặt.
“A!”
Hồng Quân lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, hắn chỉ cảm thấy linh hồn của mình sắp bị chèn ép đến mức khó chịu không thôi.
“Đau đau đau…” Hồng Quân vội vàng hét lớn. Vu Tiểu Ngư dạy dỗ Hồng Quân một lúc, lúc này mới thản nhiên mở miệng nói: “Tại sao ngươi biết hệ thống? Ta không muốn hỏi lại câu này lần nữa đâu.”
Hồng Quân không dám chần chờ, vội vàng giải thích: “Ta không chỉ biết hệ thống, thật ra có rất nhiều người biết hệ thống, bởi vì ta từng gặp mấy người có hệ thống.”
Vu Tiểu Ngư nghe vậy, không khỏi mở to hai mắt, có vẻ đặc biệt khiếp sợ...
Hắn không ngờ Hồng Quân từng gặp mấy người có hệ thống.
Hệ thống không phải là duy nhất, chỉ có ta mới có sao?
Sao người khác còn có vậy?
Trong lòng Vu Tiểu Ngư không khỏi hiện lên tia thất vọng.
“Những người có hệ thống này giờ phút này đang ở nơi nào, kết cục ra sao?”
Một lát sau, Vu Tiểu Ngư nhẫn nhịn khiếp sợ, tiếp tục thẩm vấn Hồng Quân.
Hồng Quân thành thật trả lời: “Có người tiếp tục sống ở Hồng Hoang, có người đã rời khỏi Hồng Hoang đến thế giới vực ngoại.”
Thật ra, theo như Hồng Quân được biết, ngoại trừ Lý Trường Sinh còn sống ra thì những người khác có hệ thống, hoặc là chết thẳng cẳng, hoặc là bị phong ấn mãi mãi.
Hoàn toàn không đến thế giới vực ngoại gì đó...
Nhưng vì không kích thích Vu Tiểu Ngư, Hồng Quân chỉ đành nói dối.
Vu Tiểu Ngư nhíu mày nói: “Sao ngươi biết những người này có hệ thống? Chẳng lẽ bọn họ còn tuyên dương khắp nơi hay sao?”
Hồng Quân cũng không dám bán đứng thông tin của Lý Nguyên cho Vu Tiểu Ngư, tránh chọc Lý Nguyên không vui.
Hắn bĩnh tĩnh nói: “Những người này đều có hành vi cao ngạo một thời gian, giống như ngươi sáng lập Địa bảng vậy. Bởi vì tò mò cho nên ta đặc biệt tìm hiểu một lượt, từ từ thì biết chuyện hệ thống.”
Vu Tiểu Ngư không hoài nghi lời của Hồng Quân.
Hắn nghĩ đến bản thân muốn đạt được điểm kinh ngạc, người có hệ thống khác chắc chắn cũng sẽ đạt được thứ tương tự như điểm kinh ngạc để trao đổi phần thưởng với hệ thống.
Cho nên hành sự kiêu ngạo, để Hồng Quân phát hiện sơ hở cũng không khó hiểu.
Vu Tiểu Ngư nhìn Hồng Quân, hỏi: “Ngươi biết sự tồn tại của hệ thống mà không sinh ra lòng tham sao? Bóc gân lột da, mưu đoạt hệ thống của những người có hệ thống đó?”
Hồng Quân vội vàng lắc đầu nói: “Tuyệt đối không có, thực lực của những người có hệ thống này đều không thấp, ta muốn bắt bọn họ, rồi rút gân lột da, hoàn toàn là không làm được.”
Giọng điệu của Vu Tiểu Ngư sâu xa: “Thì ra là không làm được, chứ không phải không muốn.”
Hồng Quân cười khổ, thừa nhận: “Hệ thống có chút thần kỳ, đương nhiên ta cũng muốn nghiên cứu một phen, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội.”
Vu Tiểu Ngư: “Coi như ngươi thành thật.”
Hồng Quân: “Người quen ta đều biết khuyết điểm lớn nhất con người ta chính là quá thành thật, không biết nói dối.”
Vu Tiểu Ngư: “...”
Trong hệ thống, thông tin về Hồng Quân rõ ràng nói Hồng Quân là một lão già khôn ngoan, thích nhất là núp ở phía sau tính kế người ta.
Loại người này cũng không biết xấu hổ nói mình thành thật.
Đúng là không biết liêm sỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận