Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 427 - Long châu và Long Môn (2)

Ngoài mặt, Bạch Ngọc Tảo bình tĩnh, nhưng trong lòng đau lòng không dứt.
Mỗi một viên Thủy Linh châu, đều đại diện một tu sĩ Đại La Kim Tiên!
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi tự giữ đi, mấy Thủy Linh châu này cho ta cũng chỉ tốn diện tích.”
Bạch Ngọc Tảo thấy Lý Nguyên không nhận, không khỏi vui mừng quá đỗi.
Nàng vội vàng nói cám ơn: “Vậy ta tạ ơn Lý tiền bối rồi.”
Lý Nguyên đưa Long châu trong tay cho Ðát Kỷ: “Cho ngươi cái này.”
“Đây là cái gì?”
Ðát Kỷ cầm Long châu, tò mò hỏi: “Lại phát ra khí tức của Tiên thiên linh bảo cực phẩm!”
Chỉ thấy phía trên Long châu, giăng đầy đạo văn, kim quang lóe lên, còn có một con rắn màu vàng di chuyển ở bên trong bảo châu, lộ vẻ cực kỳ bất phàm.
Lý Nguyên nói: “Đây là Long châu, Tổ Long nhờ ngươi giao cho Long tộc.”
“Thì ra nó là Long châu, chí bảo của Long tộc!”
Ðát Kỷ nhìn Long châu trong tay, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.
Hằng Nga, Bạch Ngọc Tảo tò mò đánh giá Long châu trong tay Ðát Kỷ.
Long châu là chí bảo của Long tộc, có thể nói đại danh đỉnh đỉnh, gần như tất cả tu sĩ đều từng nghe thấy.
Không nghĩ tới hôm nay lại được thấy vật thật.
Năng lực công kích của Long châu không có bao nhiêu lợi hại, nó có thể hóa thành một Long Môn, tu sĩ chỉ cần xuyên qua Long Môn, tu vi có thể đột phá một đại cảnh giới.
Mặc dù, một tu sĩ cả đời chỉ có thể sử dụng Long Môn một lần, hơn nữa chỉ có tác dụng đối với tu sĩ Chuẩn Thánh trở xuống, chẳng qua nó vẫn hoàn toàn xứng đáng Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Long tộc dựa vào Long châu, từng sinh ra vô số cao thủ, do đó trong qua trình tranh bá với Phượng tộc, tộc Kỳ Lân tranh bá hồng hoang, vẫn chiếm cứ thế thượng phong, khiến Phượng tộc và tộc Kỳ Lân không thể không liên thủ đối kháng Long tộc.
Ðát Kỷ nhìn Long châu, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, tu vi ta đã vượt qua Đại La Kim Tiên, Long châu đã không có tác dụng với ta.”
Nàng đột nhiên nhìn Hằng Nga và Bạch Lăng: “Hằng Nga tỷ tỷ, Tiểu Bạch Lăng, các ngươi có muốn thử hiệu quả Long châu một lần không?”
Bạch Lăng nghe vậy, đầu lập tức gật giống như gà con mổ thóc, không ngừng: “Ta muốn thử.”
Hằng Nga cũng lộ vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Có thể trực tiếp đột phá một đại cảnh giới, ai không nghĩ Ðát Kỷ thấy Hằng Nga và Bạch Lăng cũng bằng lòng nếm thử, nàng lập tức đánh một đường linh lực về phía Long châu.
Bởi vì không luyện hóa Long châu, Ðát Kỷ muốn sử dụng Long châu, cần tiêu hao linh lực khổng lồ mới làm được.
Chẳng qua, đối với Đát Kỷ không ngừng bổ sung linh lực, nàng có thể làm trực tiếp từ trong hư không mà không có nhiều khó khăn.
Theo linh lực thúc dục, Long châu lập tức đại phóng kim quang.
Ngay sau đó, một Long Môn tạo hình Kim Long, hiện ra bóng dáng trong kim quang, như một cầu vồng ngạo nghễ Cửu Thiên.
Đạo vận thần bí mà to lớn phát tán ra từ trong Long Môn, khí tức vĩnh hằng bất hủ, tràn ngập càn không.
Chỉ có điều, sau khi mọi người đã trải qua cơn bão pháp tắc kinh khủng của Bàn Cổ thì đã miễn dịch chút khí tức ấy.
Ðát Kỷ kêu lên với Hằng Nga và Bạch Lăng: “Ai trong các ngươi đi vào trước?”
Hằng Nga nói với Bạch Lăng: “Ngươi đi vào trước đi.”
Bạch Lăng chần chờ một chút, không từ chối, lập tức bay vào Long Môn.
Xuyên qua Long Môn, một trận kim quang lập tức nở rộ từ trên người Bạch Lăng.
Ngay sau đó, Bạch Lăng lập tức cảm thấy linh khí bên trong kinh mạch của mình không bị khống chế mà nhanh chóng lưu động, kinh mạch của nàng đang khuếch trương, thần thức đang tăng trưởng, huyết nhục đang thiêu đốt, nguyên thần đang tăng cường... Rất nhanh, nàng bay ra từ bên khác của Long Môn.
Ðát Kỷ và Bạch Ngọc Tảo vội vàng nhìn Bạch Lăng, vui mừng phát hiện, thời gian mấy lần hô hấp ngắn ngủn như vậy, tu vi Bạch Lăng trực tiếp từ Thiên Tiên kỳ, tăng lên Chân Tiên sơ kỳ.
“Quả nhiên Long châu thần kỳ.”
Ðát Kỷ nói.
Sau đó, Hằng Nga cũng bay vào Long Môn, tu vi của nàng lập tức từ Kim Tiên kỳ, tăng lên Thái Ất Kim Tiên kỳ.
Sai khi thử nghiệm xong năng lực thần kỳ của Long châu, Ðát Kỷ thu lại Long Môn.
Nàng nói với ca ca: “Ta phải giao Long châu cho Ngao Châu muội muội, nếu như nàng nhìn thấy Long châu, chắc chắn sẽ khá kích động đến nổi điên.”
Nghĩ đến cục diện Ngao Châu nổi điên, trên mặt Ðát Kỷ không tự chủ lộ ra một chút buồn cười.
Lý Nguyên gật đầu nói: “Ngươi đi đi.”
Ðát Kỷ lập tức cùng mẹ con Bạch Ngọc Tảo rời khỏi Triều Ca, bay về phía Đông Hải.
Trong viện, chỉ còn lại hai người Lý Nguyên và Hằng Nga.
Sau khi tu vi Hằng Nga tăng lên tới Thái Ất Kim Tiên, trên mặt lộ vẻ vui mừng, Lý Nguyên thấy thế, không khỏi hỏi Hằng Nga: “Ngươi thích tu vi trở nên mạnh mẽ không?”
Hằng Nga nghe vậy, lập tức thu kinh ngạc trên mặt, chỉ thấy nàng cung kính đáp: “Trước kia ta hy vọng tu vi của mình trở nên mạnh mẽ, nhưng bây giờ, thật ra thì mạnh hay không không sao cả.”
Dựa lưng vào núi lớn tuyệt thế như Lý Nguyên, Hằng Nga không còn cảm thấy an toàn của mình sẽ chịu uy hiếp, vì vậy tu vi gì đó, đối với nàng đã không còn quan trọng.
Mới vừa rồi sở dĩ nàng xuyên qua Long Môn, đều chỉ là vì thể nghiệm một chút hiệu quả của Long Môn trong truyền thuyết mà thôi.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Nếu ngươi muốn đạt tới tu vi gì đó, có thể nói cho ta biết, dưới Thiên Đạo thì ta đều có thể làm được.”
Làm nha hoàn chân chính của hắn, tu vi gì đó, hiển nhiên hắn sẽ thỏa mãn.
Mặc dù Hằng Nga kinh ngạc năng lực của Lý Nguyên, chẳng qua nàng lại lắc đầu nói: “Bây giờ ta chỉ muốn nhảy múa cho công tử, thật ra tu vi đã đầy đủ rồi.”
Lý Nguyên gật đầu: “Vậy tùy ngươi.”
Có hắn ở đây, cho dù Hằng Nga là một người phàm tục, thật ra không sao cả.
Đây cũng là lí do hắn không quan tâm Ðát Kỷ tu luyện thế nào.
Nửa phút trước.
Huyền Đô Thiên.
Đâu Suất cung.
Lão Tử cảm nhận được vị trí Địa Nhãn, Hải Nhãn, Phong Nhãn, Hỏa Nhãn ở hồng hoang đồng thời truyền đến một trận dị động, không khỏi lộ vẻ nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận