Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1227 - Yến đại hiệp nói, một ngụm nước bọt phun một cây đinh!

Lý Nguyên thản nhiên nói: “Lá gan của ta tuy lớn nhưng không có nghĩa nhất định phải giúp ngươi, chúng ta lại không quen biết nên không có nghĩa vụ này!”
“Nhưng điều này…”
Nhiếp Tiểu Thiến cứ “điều này” nửa ngày, cũng không nói ra nguyên nhân.
Đúng vậy, hắn không quen ta, quả thật có quyền chọn giúp hay không giúp.
Chỉ là, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn cảm thấy khó chịu.
Ta là người đẹp đó đa.
Ngươi nhẫn tâm từ chối yêu cầu của người đẹp vậy sao?
Ngươi vẫn còn là nam nhân không?
“Ta thấy là ngươi không dám, nhát gan.”
Nhiếp Tiểu Thiến kích tướng nói.
Lý Nguyên không thèm để ý nói: “Nhát gan thì nhát gan, dù sao với thái độ này của ngươi, ta cũng sẽ không giúp.”
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy, lập tức kéo cánh tay của Lý Nguyên, vừa lắc lư, vừa lấy lòng làm nũng nói: “Ngươi giúp ta đi, hiện tại ta không thể tự làm chủ sống chết của mình, hơn nữa sắp bị lão lão gả cho Hắc Sơn Lão Yêu làm thiếp, rất đáng thương.”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Trên đời này người đáng thương nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà phải giúp ngươi?”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Chúng ta gặp nhau chứng tỏ có duyên, nếu đã có duyên, giúp một việc không phải là nên làm sao?”
Lý Nguyên: “Vậy sao ngươi không học tình tiết trong sách, đi tìm Ninh Thái Thần và tên râu rậm giúp đỡ?”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Ta không quen biết bọn họ.”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Vậy ngươi quen ta sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Cái này, không biết tại sao, ta lại cảm thấy rất quen thuộc với ngươi.”
“Bịch.”
Ngay lúc hai người họ nói chuyện thì cửa phòng lại bị người ngoài đẩy mạnh ra.
Hơn nữa bởi vì lực quá lớn nên cửa phòng trực tiếp bị đẩy đến tan tành.
Xem như là hai tay buông xuôi mất hết rồi.
Khiến cho căn phòng vốn đã rách nát càng thêm sương giá.
Cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy Yến Xích Hà cầm bảo kiếm xông vào, hắn vui vẻ nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, cười to nói: “Ha ha, nữ quỷ, rốt cuộc ta cũng bắt được ngươi!”
Nói xong, hắn còn nhíu mày, đắc ý nhìn Lý Nguyên.
“Lần này phản ứng không chậm đúng không?”
Vừa rồi Lý Nguyên nói phản ứng của hắn chậm, cho nên hắn luôn canh cánh trong lòng.
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy tên râu rậm, theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Chỉ thấy bóng dáng nàng chợt lóe, lập tức dùng Ẩn Thân quyết chuẩn bị rời đi.
Nhưng, sao Yến Xích Hà có thể mặc cho nữ quỷ rời khỏi mí mắt của mình được?
“Cấp cấp như luật lệnh, ma mi ma ni hú!”
Chỉ thấy hai tay hắn bóp pháp quyết, trong miệng còn niệm chú ngữ Phật môn và Đạo gia xen lẫn, lập tức thi triển một thuật thiên la địa võng về phía vị trí của Nhiếp Tiểu Thiến để phong cấm không gian xung quanh.
Nhiếp Tiểu Thiến vốn đã bay đến vị trí cửa sổ, kết quả bị một luồng huyền quang mắt thường không nhìn thấy bắn ngược trở về.
Hơn nữa luồng huyền quang này còn ẩn chứa kim quang tịch tà của Phật môn cùng Tử Hà chi khí của Đạo gia, có tác dụng khắc chế âm hồn tà tu một cách tự nhiên, khiến cho Nhiếp Tiểu Thiến giống như rơi vào trong chảo dầu, cả người đau đớn không chịu nổi, khó chịu không thôi.
Nàng thi triển mấy phương pháp muốn xuyên qua thiên la địa võng, nhưng mỗi lần đều vô ích.
Dù sao thì tu vi của nàng cũng kém Yến Xích Hà mấy cảnh giới, hoàn toàn không phải là đối thủ của Yến Xích Hà.
Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến sợ hãi, lại thấy Yến Xích Hà chuẩn bị thi triển đại chiêu, nàng vội vàng hét về phía Lý Nguyên: “Công tử, cứu ta!”
Tất nhiên Lý Nguyên sẽ không ngồi nhìn Nhiếp Tiểu Thiến bị giết, hắn mở miệng nói với Yến Xích Hà đang vẽ bùa trong lòng bàn tay mình: “Đừng làm tổn thương tính mạng của nàng.”
Yến Xích Hà nghe vậy, vốn không thu tay lại mà là nhắc nhở Lý Nguyên: “Đây là nữ quỷ, chuyên hại tính mạng người khác, ngươi không nên bị sắc đẹp của nàng mê hoặc mà cầu xin giúp nàng.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Ta biết nàng là nữ quỷ, chẳng phải là nàng muốn cải tà quy chính sao? Hãy cho nàng một cơ hội.”
Yến Xích Hà nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi tạm thời buông tha cho Nhiếp Tiểu Thiến, vẻ mặt nghiêm túc quát lên với Nhiếp Tiểu Thiến: “Nữ quỷ ngươi, vừa nãy mới tới nơi này, sao bây giờ lại tới đây nữa? Có phải không yên lòng hay không?”
Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng giải thích: “Ta vốn không có ý xấu, ta tới là cầu xin Lý Nguyên cứu ta khỏi tay của lão lão.”
Yến Xích Hà nghe vậy, không khỏi thất thanh cười to nói: “Vậy mà ngươi lại cầu xin hắn cứu ngươi? Chi bằng ngươi đi cầu xin một đứa trẻ ba tuổi sẽ có tác dụng hơn.” Trong mắt hắn, Lý Nguyên chính là một công tử nho nhã yếu đuối, đâu có bản lĩnh cứu người từ trong tay yêu quái?
Nhiếp Tiểu Thiến nói: “Một luồng chân linh của ta đã bị lão lão phong ấn ở trong hộp tro cốt, chỉ cần lấy hộp tro cốt của ta ra thì ta có thể rời khỏi chỗ này, trốn khỏi ma chưởng của lão lão, hơn nữa cũng không cần Lý công tử đi liều mạng với lão lão.”
Yến Xích Hà hỏi Lý Nguyên: “Ngươi muốn cứu nàng?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Cứu nàng, không cần ta đích thân ra tay.”
Yến Xích Hà nghe vậy thì lập tức trợn trắng mắt.
Đúng là vừa gà, vừa thích khoác lác!
Còn không cần ngươi đích thân ra tay, ngươi có bản lĩnh ra tay à!
Hắn khinh thường nói: “Ngươi có thể cứu nàng ra ngoài, cho dù bản lĩnh của ngươi lớn, nhưng không cần ngươi đích thân ra tay, nếu ngươi không ra tay, vậy ai sẽ ra tay?”
Lý Nguyên nhìn Yến Xích Hà, đương nhiên nói: “Ngươi ra tay.”
“Ta?”
Yến Xích Hà sắp bị tức cười rồi.
“Ta dựa vào cái gì mà ra tay? Đều không cần ngươi đích thân ra tay thì ta càng không cần. Trừ khi…”
Tròng mắt hắn vừa chuyển.
“Trừ khi ngươi dùng điều kiện của ván nợ trao đổi với ta, nếu không thì đừng mơ!”
Hì hì, như vậy thì ta không cần mặc trang phục nữ nữa.
Quá tuyệt.
Yến Xích Hà hạ quyết tâm, nếu Lý Nguyên không trao đổi với hắn thì đánh chết hắn cũng sẽ không ra tay cứu Nhiếp Tiểu Thiến.
Yến đại hiệp nói, một ngụm nước bọt phun một cây đinh, chính là cứng rắn như vậy!
Lý Nguyên không chút hoang mang nói: “Nếu ngươi lấy hộp tro cốt của nàng ra thì ta sẽ tặng điện thoại di động này cho ngươi.”
“Một lời đã định.”
Yến Xích Hà vội vàng nói.
Chỉ sợ nói chậm thì Lý Nguyên sẽ đổi ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận