Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1252 - Mắt nhìn tốt, có tiền đồ!

Quả thực là vì tiếng “cữu mẫu” mà Hoàng Vĩ Kỳ gọi Thược Dược đã làm Lý Nguyên choáng váng.
Hắn vừa nói vừa móc ra một cái khăn mây từ trong tay áo, lau lung tung trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trường Ly: “Ta lau giúp ngươi.”
Tô Trường Ly cảm nhận cái khăn lau trên mặt, khuôn mặt lập tức càng thêm âm u.
Ngươi đang trát phấn đấy à?
Chùi như vậy, chẳng phải nước trà sẽ quệt ra khắp mặt trẫm sao?
Nghĩ đến chuyện trên mặt mình toàn là nước trà Lý Nguyên phun lên, Tô Trường Ly không khỏi muốn nổi điên!
Vậy là mạo phạm thiên nhan, trẫm, trẫm nhất định phải giết ngươi!
Tô Trường Ly không hề do dự, chỉ thấy ngón tay nõn nà của nàng búng về phía Lý Nguyên, một ngọn lửa có hình dạng như đoá sen màu đen tức thì bắn tới chỗ Lý Nguyên.
Đây là tuyệt thế thần thông mà Tô Trường Ly tu luyện - Diệt Thế Hắc Liên Ma Diễm.
Đừng xem nó chỉ là ngọn lửa tầm thường, chỉ lớn bằng nắm đấm nhưng có thể thiêu đốt vạn vật, luyện hóa Càn Khôn, nung chảy thời gian luân hồi, phải nói là kinh khủng tột độ.
Trước kia, Tô Trường Ly đã đánh bại vô số đối thủ bằng môn tuyệt thế thần thông bí ẩn này.
Nàng bị Lý Nguyên chọc tức thật rồi, vừa mới ra tay đã xuất ra đòn tấn công có uy lực mạnh nhất.
Ngọn lửa đen nhanh chóng bay đến trước mặt Lý Nguyên, đánh lên mặt hắn.
Tô Trường Ly vốn tưởng Lý Nguyên sẽ bị đốt cháy thành hư vô ngay lập tức.
Song, điều khiến nàng kinh hãi chính là Diệt Thế Hắc Liêm Ma Diễm bỗng biến mất không còn tăm hơi sau khi đụng vào Lý Nguyên.
Đừng nói tới chuyện tiêu Lý Nguyên bốc hơi, thậm chí không để lại một chút dấu vết nào.
Như thể ngọn lửa đen chưa từng xuất hiện vậy.
Tô Trường Ly sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp trường hợp Diệt Thế Hắc Liên Ma Diễm mất đi hiệu lực.
Tại sao lại thế?
Tại sao Diệt Thế Hắc Liên không thể đốt cháy hắn thành hư không?
Hay là đốt bỏng cũng được mà!
Đúng rồi, vì sao ta không nhìn thấy tu vi của hắn?
Lẽ nào, tu vi của hắn, cao hơn ta?
Vậy tu vi của hắn cao đến đâu?
Nhất thời, vô số ý nghĩ đảo quanh trong đầu Tô Trường Ly.
Lý Nguyên thản nhiên nói với Tô Trường Ly: “Coi như hai ta hoà nhau.”
Hắn phun trà lên mặt Tô Trường Ly, Tô Trường Ly cũng tấn công hắn bằng một đoá Hắc Liên Ma Diễm, thế nên là hoà.
Song, trong lòng Tô Trường Ly lại không có ý định xí xoá.
Mạo phạm trẫm, chỉ có thể trả giá bằng cách nộp mạng, đâu thể nói hoà nhau là xong?
Nhưng, tình thế lúc này là người ta mạnh hơn, Tô Trường Ly không nhìn ra tu vi của Lý Nguyên, bởi vậy nàng không dám ra tay công kích đối phương nữa.
Mặc dù cao ngạo nhưng cũng không đồng nghĩa với việc nàng không có đầu óc!
Hoàng Vĩ Kỳ không biết vừa nãy nguy hiểm ra sao, nàng cũng không rõ trong Hắc Liên kia ẩn chứa uy lực nhường nào.
Thấy không khí hơi mất tự nhiên, nàng vội vàng tiếp nhận chiếc khăn mây trong tay cậu, hoá giải sự gượng gạo, nói: “Để ta lau giúp muội, cậu không cố ý đâu, đừng tự trách bản thân.”
Vừa nói vừa lau nước dính trên mặt muội muội.
Song, Tô Trường Ly lại chặn cái tay của tỷ tỷ hờ...
Càng lau càng nhiều, chẳng bằng không lau.
Thấy muội muội không cho lau, Hoàng Vĩ Kỳ cũng không thèm để tâm, nàng thu khăn lại, nói với cậu: “Đợi ta giặt khăn xong sẽ trả lại cữu cữu.”
Lý Nguyên chẳng buồn quan tâm, đáp: “Không sao, bẩn rồi thì vứt đi là được, không cần giặt.”
Hoàng Vĩ Kỳ để ý thấy chất liệu khăn rất là mềm mại, còn mềm nhẹ hơn tất cả loại vải sợi nàng từng tiếp xúc trước đây, như thể một áng mây vậy.
Vả lại, trên khăn còn thêu một chú thỏ màu vàng, vô cùng đáng yêu, khiến Hoàng Vĩ Kỳ cực kì thích.
Vì vậy, nàng không nỡ vứt, vẫn cất đi.
(Thật ra đó là Pikachu…)
Thấy Tô Trường Ly vẫn đang ngẩn người, Hoàng Vĩ Kỳ vội nhắc nhở muội muội: “Muội muội, ngươi chưa hành lễ với cữu cữu cữu mẫu đâu...”
“Cho ta cắt ngang chút...”
Lý Nguyên không nhịn được, phải sửa lưng cho đứa cháu ngoại: “Nàng là Thược Dược, không phải cữu mẫu của ngươi.”
Hoàng Vĩ Kỳ biến sắc, trở nên đỏ bừng, lộ vẻ ngượng ngùng.
Rốt cuộc nàng đã hiểu tại sao lúc nãy cữu cữu lại phun trà rồi.
Thì ra là do mình gọi nhầm!
Nàng lúng túng nói:
“A, nàng không phải cữu mẫu ư? Ta vô cùng xin lỗi, ta không cố ý đâu...”
Thấy cữu cữu anh tuấn, Thược Dược lại trang nhã, nên tưởng rằng hai người là một đôi.
Không ngờ là nhầm!
Mới lần đầu gặp mặt, đã gây ra hiểu lầm lớn như vậy, đúng là thất lễ quá!
Hoàng Vĩ Kỳ vô cùng bối rối.
Nhìn bộ dạng thấp thỏm của cháu ngoại, Lý Nguyên không khỏi an ủi: “Không sao cả, chỉ là gọi nhầm thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Thấy Lý Nguyên không ngại, Hoàng Vĩ Kỳ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không còn quá căng thẳng nữa.
Nàng cảm thấy cậu thật sự quá tốt, trông rất ngầu, nhưng chẳng nghiêm khắc tí nào.
Cơ mà, cữu cữu thì không sao, không biết quan hệ với vị mỹ nữ kia thế nào?
Hoàng Vĩ Kỳ nhìn Thược Dược, hỏi ý kiến cậu: “Chẳng hay... Ta nên xưng hô thế nào với vị tỷ tỷ này?”
Lý Nguyên bình thản đáp: “Ngươi chỉ cần gọi nàng bằng tên Thược Dược là được, nàng là tì nữ của ta!”
Nghe hai chữ tì nữ, Hoàng Vĩ Kỳ suýt ngã ngất ra đất.
Nàng hoàn toàn không thể ngờ tuyệt thế giai nhân nghiêng nước nghiêng thành chim sa cá lặn kia chỉ là tì nữ của cữu cữu.
Cữu cữu đỉnh đến thế sao?
Không chỉ mình Hoàng Vĩ Kỳ sửng sốt, đến cả Tô Trường Ly cũng hết sức kinh ngạc.
Với dáng vẻ thuỳ mị và khí chất của Thược Dược, dù là nơi đâu cũng là vật báu khiến chúng sinh mê mẩn,
Nếu tiên đế bắt gặp, e rằng sẽ không kìm được mà mềm lòng, muốn sở hữu, chiếm lấy làm của riêng.
Một vưu vật thế này mà chỉ làm tì nữ, chuyện này phí phạm quá đi?
Thảo nào, nàng vẫn đứng một chỗ lật thịt nướng, ra chỉ là nô tì!
Từ đầu đến giờ, Thược Dược luôn bình lặng như nước, trên mặt không có chút dao động nào.
Vẫn cứ lặng lẽ lật xiên thịt trên tay.
Tỏ ra cực kì nghiêm túc.
Tuy vậy, trong lòng nàng lại sinh ra thiện cảm với Hoàng Vĩ Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận