Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1152 - Tại sao toàn bộ hồng hoang này đều là biến thái vậy (2)

Ngươi này cũng kiêu ngạo quá.
Có hơi tổn thương người khác á!
Nhưng mà mặc dù không nói nên lời nhưng bọn họ không dám tỏ ra có bất cứ sự bất mãn nào.
Dù sao người này chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn thấu thân phận luân hồi giả của bọn họ, cũng không biết là vị Đại Năng từ cổ nào, bọn họ nào dám bất mãn chứ?
Diệp Lăng Không chẳng hề đặt mấy luân hồi giả này vào trong lòng, hắn nhìn Phương Thốn ở bên cạnh một cái.
Phương Thốn thoáng giật mình lập tức hiểu ý của Diệp Lăng Không, hắn vội vàng vén màn cửa cho Diệp Lăng Không.
“Mời tiền bối vào.”
“Leng keng.”
Tiếng chuông gió êm tai vang lên.
Diệp Lăng Không nhìn chuông gió, đôi chân vốn định bước đi bỗng dừng lại, nét mặt không khỏi tỏ ra ngạc nhiên: “Không ngờ lại có người xâu mấy món Tiên thiên linh bảo cực phẩm lại để làm chuông gió, khách điếm này quả nhiên không tầm thường.”
Bịch!
Lư Khán Sơn, Phương Thốn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương đương nhiên nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Không.
Bọn họ biết được chiếc chuông gió trên trên màn cửa này lại chính là mấy món Tiên thiên linh bảo cực phẩm, mỗi người đều kinh ngạc đến rớt cằm xuống đất.
Mấy người bọn họ nhìn chằm chằm vào chiếc chuông gió, suýt nữa còn cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Đây thật sự là Tiên thiên linh bảo sao?
Hơn nữa còn là Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Cái, cái này cũng quá xa xỉ rồi nhỉ?
Quả thực phá vỡ thường thức!
Khoảng thời gian trước mấy người bọn họ thường đi qua cánh cửa này, đương nhiên cũng thường nghe thấy tiếng chuông gió.
Mặc dù bọn họ cảm thấy tiếng chuông gió này rất êm tai, nhưng chưa từng nghĩ rằng lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm!
Diệp Lăng Không đi vào huyền quang, nhìn thấy từng viên gạch, từng mái ngói, từng món đồ trang trí bên trong khách điếm, nét mặt hắn càng lúc càng tỏ ra kinh ngạc, đến cuối cùng cũng nghẹn họng không nói nên lời.
“Không ngờ, thật sự không ngờ khách điếm này lại còn phi phàm hơn của cung điện của Thần Niệm. Sàn nhà lại là Hỗn độn kiến mộc, cái bàn là cây sinh mệnh, vách tường là Hỗn độn huyền kim, mặt đất là Hỗn độn tức nhưỡng... Toàn bộ những thứ này đều là Hỗn độn linh tài trong truyền thuyết, có thể gặp nhưng không thể cầu. Không ngờ, những Hỗn độn linh tài vô cùng quý giá này lại được xây dựng thành khách điếm.”
Nỗi kinh hãi trong lòng Diệp Lăng Không quả thật không thể diễn tả bằng lời.
Trước đây nơi xa xỉ nhất mà hắn từng nhìn thấy chính là cung điện của Thần Niệm.
Một miếng ngói, một thế giới nhỏ, một ao nước đều là một vũ trụ hải...
Nhưng mà Diệp Lăng Không cảm thấy cung điện rộng bao la thênh thang của Thần niệm so với khách điếm nhỏ xíu này thì cung điện của Thần Niệm giống như là nhà lá bỏ đi vậy.
Trước đây Côn Bằng nói khách điếm này không tầm thường, Diệp Lăng Không còn không coi trọng, cho đến khi hắn tận mắt nhìn thấy khách điếm này hắn mới biết được khách điếm này không tầm thường đến cỡ nào.
Cho dù nói nó là nơi có giá trị nhất Hồng Mông cũng chẳng ngoa chút nào.
Trong Hồng Mông sao lại còn một nơi thần kỳ như thế chứ?
Rốt cuộc khách điếm này do ai xây nên?
Người nào mà lại có năng lực thu thập được nhiều vật liệu quý giá như thế để xây nên một khách điếm thần kỳ như vậy?
Trước đây, Diệp Lăng Không đã cảm thấy ngạc nhiên trước bảo vật tuyệt thế như Hồng Mông Hồ vô cùng, bây giờ hắn lại càng thêm kinh ngạc bởi khách điếm này.
Không chỉ Diệp Lăng Không kinh ngạc, mà Phương Thốn, Lữ Khán Sơn, Cung Vị Ương và Mộc Thạch Nhân cũng vô cùng sốc.
Nghe thấy sự cảm thán của Diệp Lăng Không, bọn họ biết được sàn nhà lại là Hỗn độn kiến mộc, cái bàn là cây sinh mệnh, vách tường là Hỗn độn huyền kim, mặt đất là Hỗn độn tức nhưỡng... suýt nữa đã cho rằng bản thân nằm mơ hoặc là lỗ tai xuất hiện ảo giác.
Sàn nhà, cái bàn, vách tường này thật sự thần kỳ như vậy sao?
Cái này quá mức khó tin đấy nhỉ?
Nên biết rằng giá cả của một mảnh Hỗn độn kiến mộc ở trong cửa hàng Chủ Thần đã vượt qua con số thiên văn rồi.
Nếu như là thật vậy khách điếm này đáng giá bao nhiêu Chủ Thần Tệ?
Mấy luân hồi giả này quả thật không dám tưởng tượng ra con số này, chỉ e rằng mua hết toàn bộ đồ đạc trong cửa hàng Chủ Thần đủ không nhỉ?
Khoảng thời gian này mình lại luôn tìm kiếm bảo vật hồng hoang, không ngờ rằng khoảng thời gian này mình luôn được vây bọc bởi Hỗn độn linh tài?
Không ngờ bảo vật quý giá nhất hồng hoang lại luôn ở bên cạnh.
Sau khi xúc động, mấy người Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương không khỏi thầm cảm thấy may mắn.
Vui mừng vì bản thân mình không biết những món đồ này đều là bảo vật, nếu không liều lĩnh cướp đoạt chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Chậc chậc, dùng Hỗn độn kiến mộc làm sàn nhà, lẽ nào đây chính là thế giới của đại lão sao?
Bái phục!
Lư Kiếm Sơn cảm khái xong, hắn nhìn Diệp Lăng Không ở trước mặt không khỏi hạ giọng hỏi Phương Thốn ở bên cạnh: “Dương Kiếm Thư đâu? Hắn đi đâu rồi?”
Phương Thốn nghe thấy câu hỏi của Lư Khán Sơn cũng hoàn hồn lại từ nỗi kinh hãi, hắn nhìn Diệp Lăng Không một cái rồi chỉ vào bộ xương trắng ở bên cạnh, nhỏ giọng trả lời Lư Khán Sơn: “Là hắn đó.”
Lư Khán Sơn trợn mắt, hắn quan sát bộ xương trắng rồi lại nhìn Phương Thốn nói: “Đừng đùa nữa, sao hắn lại là Dương Kiếm Thư được?”
Không chỉ có Lư Khán Sơn không tin mà Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương ở bên cạnh cũng không dám tin.
“Lẽ nào hắn tu luyện Tây Phương vong linh Hắc Vu thuật?” Mộc Thạch Nhân đánh giá Dương Kiếm Thư rồi suy đoán.
Phương Thốn: “Hắn tu luyện cái gì ta cũng không biết, nhưng mà hắn biến thành bộ dạng như vậy là vì khi nãy đã vô ý mạo phạm đến vị Đại Năng trước mặt đấy, cho nên không biết vị Đại Năng đó đã dùng pháp thuật gì biến Dương Kiếm Sơn thành ra như vậy.”
“Ngươi không nói đùa?” Mộc Thạch Nhân xác nhận lại với Phương Thốn.
Phương Thốn cạn lời nói: “Đại tỷ giờ phút này rồi ngươi cảm thấy ta còn có tâm trạng nói đùa hay sao?”
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Phương Thốn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương, Lư Khán Sơn mới buộc phải tin lời nói của Phương Thốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận