Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 211 - Thất tiên nữ sắp điên rồi!

Nàng đã nghe phụ vương nói, mấy hồ lô được sợi hồ lô đằng kết ở trên Bất Chu sơn đều là Tiên thiên linh bảo danh chấn hồng hoang.
Ví dụ như Chiêu Yêu hồ lô của Nữ Oa nương nương, Tử Kim Hồng hồ lô của Thái Thượng Thánh Nhân, Cửu Cửu Tán Hồn hồ lô của Hồng Vân lão tổ... Bình hồ lô không chút nổi bật này sao có thể? Ngọc Yên lập tức cảm thấy lão già này chẳng những điên khùng mà còn thích khoác lác.
Lúc thì... nói bát đũa là Tiên thiên linh bảo, lúc thì... nói hồ lô của mình là Tiên thiên linh bảo.
Sao lại có nhiều Tiên thiên linh bảo như vậy? Lý Nguyên nhìn hồ lô trên bàn, vẻ mặt lập tức ghét bỏ che mũi lại: “Ngươi mau lấy hồ lô bẩn thỉu của ngươi ra, một thứ đựng nước tiểu, không biết xấu hổ lấy ra đổi với ta.”
Trời ơi! Dương Mi đạo nhân khiếp sợ trực tiếp nhảy dựng lên từ trên ghế.
Vẻ mặt hắn khiếp sợ cao giọng hỏi Lý Nguyên: “Sao, sao ngươi biết? Lẽ nào hôm đó ngươi đã giở trò?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Cho ngươi một bài học, để sau này ngươi đừng trộm đồ lung tung.”
Cuối cùng đã tìm thấy hung thủ thật sự đằng sau.
Nghĩ đến cảnh tượng mấy ngày trước suýt chút nữa nôn ra dạ dày, Dương Mi đạo nhân lập tức tức giận đến gân xanh trướng lên, râu ria run rẩy.
Hắn cố nén tức giận, không thể tin được hỏi Lý Nguyên: “Sao ngươi lại đổi rượu thành nước tiểu trong hồ lô của ta chứ?”
Phụt! Nghe đến đây, Ngọc Yên không nhẫn nhịn được nữa.
Trực tiếp cười phun ra.
Rượu đổi nước tiểu? Sao Lý Nguyên lại hài hước như vậy! Chú thỏ nhỏ bên cạnh cũng cười ngửa ra sau, lăn lộn trên bàn.
Dương Mi đạo nhân nghe thấy tiếng cười của Ngọc Yên và thỏ nhỏ, khuôn mặt già nua lập tức xấu hổ đến đỏ bừng.
Không xong, chuyện bị người khác biết rồi! Hắn nhìn hồ lô trên bàn, càng nhìn càng tức giận, lập tức cầm lên, trực tiếp ném ở trong viện.
“Bỏ đi, không cần nữa!”
Ngọc Yên vừa che miệng cười trộm, vừa thầm lắc đầu.
Cuối cùng nàng cũng chắc chắn hồ lô này không thể là Tiên Thiên hồ lô.
Nếu không, ai lại ném Tiên Thiên hồ lô chứ, vẻ mặt của Dương Mi đạo nhân biến ảo một trận.
Có nên trở mặt với thằng nhóc thối này hay không? Để ta uống nước tiểu, hại ta nôn mấy ngày, quả thực không thể nhịn được nữa.
Nhưng một khi trở mặt, sau này sẽ không bao giờ ăn được mì thịt bò ngon như vậy.
Còn có trà Ngộ Đạo nữa.
Và khoai tây ngày hôm đó, ta vẫn chưa nếm thử.
Nghĩ đến đây, Dương Mi đạo nhân không tự chủ được mấp máy môi.
Bỏ đi, nể mặt mì thịt bò, lần này sẽ không so đo.
Dương Mi đạo nhân hít sâu mấy hơi, khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn lại ngồi xuống ghế, lập tức móc ra hai đồ vật từ trong ngực mình đặt trên bàn.
Một là tấm gương có kích thước bằng lòng bàn tay, một là cuộn tranh.
Hai món đồ đều lóe ra huyền quang bất diệt, đạo vận pháp tắc vờn quanh.
Ngọc Yên nhìn thấy hai món đồ này, lập tức khiếp sợ đến tròng mắt đều trừng ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp ngây ngốc như gà gỗ.
Linh quang như thế, đạo vận như thế, trời ạ, đây là Tiên thiên linh bảo.
Lão già này không phải là kẻ điên, mà là một đại năng tu đạo…! Còn là đại năng tuyệt thế có được Tiên thiên linh bảo...! Ngọc Yên bị chấn động đến có chút mơ màng.
Trong nhận thức của nàng, Tiên thiên linh bảo vô cùng quý giá, cho dù là phụ vương và mẫu hậu không có mấy món.
Nàng không ngờ, lão già liếm bát uống nước tiểu này lại móc ra hai món.
Lão già này rốt cuộc là ai? Còn nữa, lẽ nào bát mì cũng thật sự là Tiên thiên linh bảo sao? Còn có… hồ lô bị ném ở trong viện! Trong lúc nhất thời, vô số nghi ngờ tràn ngập trong đầu của Ngọc Yên, khiến rất lâu sau nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Dương Mi đạo nhân chỉ vào hai món bảo vật ở trên bàn, nói với Lý Nguyên: “Đây là Thái Cực kính, đây là Càn Khôn đồ, ta dùng hai món Tiên thiên linh bảo cực phẩm này đổi với ngươi, như vậy sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi đúng không.”
Nếu đã trao đổi ngang giá trị thì Lý Nguyên sẽ không phản đối nữa.
“Được.”
Dương Mi đạo nhân thấy Lý Nguyên đồng ý, không khỏi đắc ý nhìn bát đũa đã thuộc về hắn: “Hì hì, về sau ta sẽ dùng bát đũa của mình đến tìm ngươi ăn chực.”
Ăn chực? Đỉnh trán của Lý Nguyên đen sầm.
Đây rõ ràng là lừa bịp hắn.
Hắn không khỏi có chút hối hận đã đồng ý yêu cầu đổi đồ của Dương Mi đạo nhân.
Lúc này, Ngọc Yên rốt cục cũng lấy lại tinh thần, nàng khó tin hỏi Lý Nguyên: “Bát đũa chúng ta dùng ăn mì thật sự là Tiên thiên linh bảo cực phẩm sao?”
Lý Nguyên chưa mở miệng, Dương Mi đạo nhân đã mở miệng trước: “Điều này còn có thể là giả sao? Ngươi nhìn rõ đi.”
Nói xong, hắn dùng bàn tay gạt lên bát đũa của mình một cái.
Sau một tia linh quang, bát đũa rốt cục cũng lộ vẻ sẵn có của mình.
Chỉ thấy bát sứ ngọc tản ra ánh sáng xanh lưu ly, quanh thân được từng luồng văn bao lấy, trông vô cùng rực rỡ, hấp dẫn say mê.
Đôi đũa thì biến thành màu vàng đỏ, một đầu vuông… hiện ra đất đai sông núi, một đầu tròn… nhật nguyệt tinh thần vờn quanh.
Soạt! Ngọc Yên nhìn thấy dị tượng này, tròng mắt trực tiếp rơi xuống đất.
Trời ạ, bát đũa ăn mì thật sự là Tiên thiên linh bảo! Nói như vậy, vừa rồi bản thân đã dùng Tiên thiên linh bảo ăn mì sao, Ngọc Yên rung động đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Có thể nói đây là chuyện xa xỉ nhất mà nàng từng làm từ trước đến giờ, nếu trở về nói cho mấy tỷ tỷ nghe, chắc chắn đánh chết mấy tỷ tỷ cũng sẽ không tin.
Lý Nguyên rốt cuộc là ai? Tại sao ăn mặc chi tiêu xoa hoa như vậy, còn dùng Tiên thiên linh bảo dùng cơm, ngay cả phụ vương và mẫu hậu không có quyết đoán như vậy, còn có chăn và giường gỗ tối hôm qua ngủ.
Ngọc Yên chỉ cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Trước đây nàng cảm thấy Thiên cung vô cùng xa hoa, nhưng bây giờ nàng mới biết, Thiên cung xa hoa còn không bằng trang viên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận