Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 382 - Tiếp Dẫn sợ, Chuẩn Đề lo lắng, Di Lặc ngây ngốc

Biết Thánh Nhân là tồn tại bất diệt bất tử, chí cao vô thượng.
Tên đầu trọc trước mặt này là đệ tử của Thánh Nhân, chỉ sợ phiền phức lớn rồi.
Trong lòng Bạch Lăng vô cùng thấp thỏm, nàng không ngờ việc này lại dính líu đến Thánh Nhân.
Đát Kỷ thấy vẻ phẫn nộ của Di Lặc thì khinh thường bĩu môi, nói: “Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề không nhỏ mọn như ngươi, ca ca của ta thường gọi bọn họ là Tây Phương Nhị Sỉ, không thấy bọn họ tức giận.”
Di Lặc nghe Đát Kỷ nói thì vừa sợ vừa giận, vừa tức vừa lo lắng, gương mặt béo mập lập tức đỏ bừng lên.
Tây Phương Nhị Sỉ?
Cho dù là Tam Thanh cũng không dám gọi như vậy, ca ca ngươi còn thường xuyên gọi?
Ngươi cho rằng ca của ngươi là Hồng Quân à?
Hắn liếc mắt nhìn Lý Nguyên, vẻ giận dữ trên mặt càng hiện lên rõ ràng.
Một tu sĩ Địa Tiên kỳ, là tồn tại mà ngay cả nhìn sư phụ không thèm, lại dám phỉ báng sư phụ là Tây Phương Nhị Sỉ, thật sự là tội ác tày trời, tội không thể tha.
Đang vào lúc Di Lặc phẫn nộ không nhịn được thì hai luồng kim quang đột nhiên bay từ trên trời xuống, rơi vào trong sân.
Di Lặc thấy thân hình trong kim quang thì lập tức mừng rỡ.
“Bái kiến sư phụ, bái kiến sư bá.”
Người đến chính là Tiếp Dẫn đạo nhân và Chuẩn Đề đạo nhân.
Bạch Lăng nghe Di Lặc gọi thì cơn lạnh lập tức chạy từ đuôi cá lên đến da đầu nàng.
Sư phụ của vị quốc sư này không phải là Thánh Nhân soa, lẽ nào hai người kia là Tây Phương Nhị Thánh?
Nghĩ đến đây, Bạch Lăng không tự chủ được rùng mình một cái.
Trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Không biết Thánh Nhân sẽ đối phó với chúng ta thế nào đây?
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề căn bản không để ý đến Di Lặc mà vội vàng hành lễ với Lý Nguyên và Dương Hòe: “Bái kiến Lý đạo hữu.”
“Bái kiến Dương tiền bối.”
Xoạch!
Di Lặc thấy sư phụ và sư bá lại gọi một tiểu tu sĩ Địa Tiên kỳ là đạo hữu, gọi một người hầu mà lúc trước hắn căn bản không chú ý đến là tiền bối thì tròng mắt và cằm ngạc nhiên đến mức như rơi xuống mặt đất.
Hắn ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc trống rỗng, cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, hoàn toàn không tin được đây là sự thật.
Vậy mà sư phụ lại quen biết đối phương?
Lại còn khách khí như vậy?
Lý đạo hữu này rốt cuộc là ai?
Người hầu kia là ai?
Toàn bộ hồng hoang còn có ai có tư cách làm tiền bối của sư phụ?
Cho dù có người có thể làm tiền bối của sư phụ nhưng sao có thể là một người hầu được?
Chẳng lẽ Lý đạo hữu này thật sự đã từng gọi sư phụ và sư bá là Tây Phương Nhị Sỉ trước mặt họ?
Nghĩ đến đây, Di Lặc có loại cảm giác da đầu nứt toác.
Tất cả đều quá đảo lộn.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết hắn không tin trên đời vẫn còn có chuyện khó tin như vậy.
Bạch Lăng bên cạnh cũng há hốc mồm.
Nàng cho rằng Thánh Nhân đến đây nhất định là ra mặt làm chủ cho Di Lặc, nàng không ngờ Thánh Nhân lại đối xử khách khí với Lý Nguyên như vậy.
Vị Lý công tử đã cứu ta này rốt cuộc là ai?
Trong lòng Bạch Lăng lập tức tràn đầy tò mò.
Lý Nguyên bình tĩnh uống một ngụm trà, lúc này mới nhìn Tây Phương Nhị Thánh, giọng nói lạnh lùng: “Tên đệ tử này của ngươi có hơi ồn ào, khiến người ta chán ghét.”
Chát!
Di Lặc đang ngây người thì đột nhiên cảm thấy hai bên gò má mình bị một cái tát nặng nề, đánh đến mức cũng biến dạng.
Cảm nhận được hàm răng rơi xuống, má đau rát, vẻ mặt sư phụ và sư bá đầy tức giận, Di Lặc càng thêm ngẩn ngơ.
Sao đột nhiên sư phụ và sư bá lại đánh ta?
Lẽ nào bởi vì một câu ta ồn ào của Lý đạo hữu sao?
Nhưng sao sư phụ lại muốn lấy lòng đối phương như thế?
Cho dù các ngươi ngang hàng nhưng không cần dạy dỗ ta vô lý như vậy chứ?
Vô số nghi ngờ tràn ngập trong đầu Di Lặc, khiến cho hắn choáng váng, da đầu như sắp nổ tung.
Bạch Lăng cũng ngây ra như phỗng.
Không kiềm chế được há hốc miệng.
Nàng càng nghĩ càng khó hiểu, tại sao đột nhiên Thánh Nhân lại đánh đệ tử của mình?
Cho dù Lý Nguyên quen biết với Thánh Nhân thì Thánh Nhân không cần phải lấy lòng như vậy chứ?
Quá kỳ lạ!
Bạch Lăng chỉ cảm thấy mình với cái đầu nhỏ của mình hoàn toàn không nghĩ ra được.
Sau khi đánh Di Lặc xong, Chuẩn Đề đạo nhân còn mang vẻ mặt áy náy nhận tội với Lý Nguyên: “Nghiệt đồ quấy rầy đến thanh tịnh của Lý đạo hữu, thật sự rất xin lỗi, mong Lý đạo hữu bao dung một chút…”
Tiếp Dẫn đạo nhân cũng cầu xin: “Mong Lý đạo hữu đại nhân đại lượng, bỏ qua cho Di Lặc, trở về chúng ta nhất định sẽ quản thúc hắn nghiêm khắc.”
Nói xong, hắn lập tức lớn tiếng nói với Di Lặc: “Ngươi còn đứng ngây ra ở đây làm gì? Còn không mau xin lỗi Lý đạo hữu?”
Vẻ mặt Chuẩn Đề đạo nhân cũng lạnh lùng nhìn đồ đệ của mình: “Nếu không thể cầu xin Lý đạo hữu tha thứ thì ta sẽ tự mình đưa ngươi đi luân hồi, miễn cho ngươi gây họa cho Tây Phương giáo.”
Di Lặc thấy ánh mắt lạnh lùng của sư phụ và sư bá thì lập tức sợ đến giật nảy mình.
Bụp một tiếng, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên.
Mặc dù trong lòng có hàng ngàn hàng vạn nghi hoặc nhưng hắn không dám nói nhiều mà lập tức cầu xin tha thứ: “Vãn bối có mắt như mù, mạo phạm Lý tiền bối, cũng xin Lý tiền bối tha tội.”
Nói xong hắn dập đầu xuống đất.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thì khẩn trương nhìn Lý Nguyên, rất sợ Lý Nguyên không tha thứ.
Bạch Lăng cũng nhìn Lý Nguyên.
Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy Lý Nguyên cao cả không gì sánh bằng, khiến nàng rất ngưỡng mộ.
Lý Nguyên hỏi muội muội: “Ngươi cảm thấy nghiêm phạt hắn thế nào thì được?”
Đát Kỷ có chút tức giận vì Di Lặc lấy lòng Trụ vương mà để cho bách tính đi bắt linh xà, giam cầm giao nhân, luyện chế linh đan.
Vì vậy trong lòng muốn cho Di Lặc một bài học.
Nên nàng nói: “Để hắn tự vả mặt năm mươi cái để dạy dỗ.”
Di Lặc nghe vậy thì trong lòng thầm kêu khổ.
Như này quá đáng quá.
Ta đã nhận sai rồi sao còn phải vả mặt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận