Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1189 - Kho báu Kỳ Lân!

Hiện giờ Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa Hậu Thổ đã trở về đạo tràng của mình.
Quán trọ lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hắn nhìn thấy Dương Thiền, không khỏi lộ ra nụ cười mỉm.
“Ngươi đến rồi, ngồi đi.”
Dương Thiền đi tới trước mặt Lý Nguyên, nàng chú ý tới mấy đồ ăn vặt như thịt khô, mận khô, bánh hoa tươi đặt trên bàn trà bên cạnh Lý Nguyên, hai mắt không khỏi tỏa sáng, nước bọt chảy ròng ròng.
Đã lâu không ăn đồ ăn vặt do Lý Nguyên làm!
Dù sao cũng từng chạy vặt ở quán trọ, sống với Lý Nguyên mười mấy năm, bởi vậy Dương Thiền cũng không câu nệ mà trực tiếp cầm lấy đĩa mận khô bắt đầu ăn.
“Ưm, ngon, ngon quá đi! Đúng rồi, con gái bé bỏng của ta đâu? Tại sao lại không thấy nàng?”
Nàng là mẹ nuôi của Tiểu Tê Tử.
Lý Nguyên: “Ban ngày Tiểu Tê Tử phải xử lý triều chính, đương nhiên lúc này ở Hoàng cung rồi.”
Dương Thiền cảm khái nói: “Không ngờ mấy năm không gặp, Tiểu Tê Tử đã có thể quản lý một quốc gia.”
Lý Nguyên: “Có lẽ là mấy trăm ngàn năm rồi?”
Trong miệng Dương Thiền đang nhai mận khô nên nói chuyện có chút không rõ: “Đừng để ý những chi tiết này. Không biết hiện tại Tiểu Tê Tử đã cao chưa?”
Lý Nguyên: “Cao hơn trước đây mấy tấc.”
Dương Thiền: “...”
Chứng tỏ Tiểu Tê Tử trông vẫn còn là một đứa trẻ!
“Đát Kỷ đâu?”
Dương Thiền lại hỏi.
Lý Nguyên: “Mấy tháng trước nàng cảm nhận được Bất Chu sơn truyền đến một trận dị tượng nên chạy đi xem náo nhiệt rồi.”
Mặc dù Bất Chu sơn bị Cộng Công đụng nứt nhưng vẫn còn lại một đoạn, hiện giờ vẫn tồn tại, nằm ở cực điểm của hồng hoang, phía bắc Cửu Châu, phía đông Côn Luân.
Dương Thiền: “Mấy tháng trước ta cũng nhìn thấy dị tượng đó, ánh sáng phóng đại ở trên bầu trời của Bất Chu sơn, dường như lại có vô số huyền quang lóe lên, linh khí bốc lên, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Nguyên giải thích: “Là hiện tượng Kho báu Kỳ Lân xuất thế.”
Dương Thiền nghe vậy, không khỏi kích động: “Vậy mà lại là Kho báu Kỳ Lân xuất thế, sớm biết ta cũng đến Bất Chu sơn giành lấy cơ duyên, không chừng còn có thể đạt được mấy món Tiên Thiên linh bảo.”
Nhắc đến Tiên Thiên linh bảo, hai mắt nàng không khỏi sáng lên, sắc mặt trở nên sáng ngời.
Biểu cảm của Đát Kỷ khi nghe tin kho báu Kỳ Lân xuất thế giống y hệt như trước đây.
Tộc Kỳ Lân là tồn tại hùng mạnh, có thể đối kháng với Phượng tộc, Long tộc từ thời cổ đại, thống trị đại địa Hồng Hoang vô số năm, thu gom bảo vật cũng không hề kém Long tộc, từ lượng kiếp Long Hán, tộc Kỳ Lân và Long tộc, Phượng tộc cùng sa sút.
Bảo vật do tộc Kỳ Lân thu thập được, cũng không thấy tung tích.
Dương Thiền không ngờ, kho báu Kỳ Lân trong truyền thuyết, đã xuất thế!
“Chỉ sợ sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến tìm cơ duyên!” Dương Thiền đoán.
Lý Nguyên cũng không để ý đến kho báu Kỳ Lân, hắn chỉ vào Bảo Liên Đăng trên đầu Dương Thiền, nhắc nhở: “Ngươi có thể thu hồi Bảo Liên Đăng rồi, nếu không nhìn rất kỳ quái.”
Dương Thiền vỗ nhẹ lên trán mình, lúc này mới nhớ ra, mình còn tế Bảo Liên Đăng, khăn tay U Lan ở bên ngoài.
Nàng vội vàng thu lại Bảo Liên Đăng, khăn tay U Lan và sáo đào, sau đó hơi kích động nói với Lý Nguyên: “Ngươi biết không, vừa rồi ta gặp phải một nữ tử kỳ quái, nàng lại muốn chiếm Thánh Mẫu cung của ta…”
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi bước vào khách điếm.
Dương Thiền kích động, giống như vừa rồi nghe về kho báu Kỳ Lân.
Rốt cuộc cũng có khách hàng ghé thăm.
Bản năng từng làm hầu bàn của nàng lập tức trỗi dậy, vội vàng chào hỏi nam tử trẻ tuổi: “Khách quan, ngươi muốn ở trọ sao?”
An Tiêu Tiêu: “…”
Nhìn mặt Dương Thiền đầy nhiệt tình, An Tiêu Tiêu có chút bối rối.
Chẳng lẽ khách điếm này là do ngươi mở à?
Sao lại nhiệt tình như vậy?
Dù sao ngươi cũng là một thần tiên, có thể thận trọng hơn một chút không?
Có điều, bây giờ Dương Thiền lại không sử dụng Bảo Liên Đăng, khăn tay U Lan phòng ngự quanh thân.
Nếu bây giờ ta ra tay đánh lén, nàng chắc chắn không thể tránh được.
Nghĩ đến đây, An Tiêu Tiêu không chút do dự, trực tiếp dùng lôi đình chi lực, một chưởng vỗ vào ngực Dương Thiền.
Dương Thiền còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bị An Tiêu Tiêu đánh trúng.
Nhưng lòng bàn tay của ta rõ ràng ngưng tụ một tia sấm hủy diệt, tại sao không phát ra được?
An Tiêu Tiêu có chút bối rối!
Mà Dương Thiền cũng có chút ngơ ngác.
Nàng không ngờ, người trước mặt này, lại đột nhiên ra tay quấy rối nàng!
“Ta, ta phải giết ngươi!”
“Chát!”
Không chút do dự, Dương Thiền tát thẳng vào mặt An Tiêu Tiêu một cái.
An Tiêu Tiêu vốn chuẩn bị tránh đi.
Nhưng mà, không biết vì sao, động tác của nàng rõ ràng không chậm, mà động tác của Dương Thiền lại nhanh hơn, kết quả là khuôn mặt của An Tiêu Tiêu bị Dương Thiền tát mạnh một cái.
An Tiêu Tiêu lập tức nổi giận, giống như một con bò giận dữ.
Lớn như vậy rồi, nàng chưa từng bị ai tát.
Nàng cũng lấy tay đánh về phía Dương Thiền.
“Chát.”
Nhưng, nàng còn chưa kịp đánh trúng Dương Thiền, đã phát hiện mình lại bị Dương Thiền tát thêm một cái nữa.
Chỉ cảm thấy hai má đau nhức nóng ran!
Chắc chắn bị hỏng mặt rồi!
An Tiêu Tiêu vừa sợ vừa giận, nàng không hiểu, sao động tác Dương Thiền lại nhanh như vậy?
Tu vi của nàng rõ ràng không bằng ta, nhưng vì sao nàng đánh ta hai cái ta lại không thể tránh được?
Giống như cánh tay của nàng xuyên qua thời không vậy.
Nhưng nàng chẳng qua chỉ là tu vi Thái Ất Kim Tiên, sao có thể xuyên qua thời không?
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Thấy Dương Thiền lại tát thêm một cái, An Tiêu Tiêu bỏ qua nghi hoặc, nhanh chóng nghiêng người tránh đi.
Tuy nàng tránh được cái tát, lại phát hiện đầu mình bị Dương Thiền vỗ mạnh một cái, bị đánh đến mắt sắp rớt cả ra.
An Tiểu Tiểu sắp sụp đổ rồi.
Ban đầu, nàng định bay ra khỏi khách điếm.
Nhưng nàng phát hiện, mình bay được một lúc, vẫn không thể bay đến cửa.
Mà tốc độ của Dương Thiền lại quá nhanh, nàng hoàn toàn không thể thoát khỏi Dương Thiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận