Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 229 - Lục Áp đạo nhân gặp quỷ!

“Haizz, ta phát hiện ta đã bị Lý công tử mê hoặc rất sâu, nếu ta có thể gả cho Lý công tử thì tốt.”
“Hì hì, Nhị tỷ cũng phát xuân rồi!”
“Phát xuân cũng vô dụng, có lẽ Lý công tử chướng mắt chúng ta.”
“Trời ạ, ta mới vừa rồi lại còn muốn mời Lý Nguyên đi Thiên Đình làm chức quan nhỏ, thật là mắc cỡ chết người!”
“Hừ, ta đã sớm nhắc nhở các ngươi đừng nói lung tung, nhưng các ngươi lại không nghe.
Bây giờ biết mất mặt sao? Đáng đời.”
“...”
Núi Thiên Trì.
Trên tảng đá bên cạnh suối Trạc Cấu.
Sau khi tiếng đàn kết thúc, đạo nhân trung niên tóc vàng mới chậm rãi giương đôi mắt, vẻ mặt lộ vẻ vô cùng thương cảm.
“Khúc nhạc uyển chuyển động lòng người, dống như kể lại nỗi buồn ly biệt vô hạn, người sáng tác ra khúc nhạc là đại tài âm luật.”
Vẻ mặt đạo nhân trung niên cảm khái.
“Hơn nữa cầm kỹ của người này, lại có thể khiến người ta đồng cảm, khiến ta nghe không thể tự kiềm chế, ngay cả Hi Hoàng của năm đó không có cầm kỹ như này! Không nghĩ tới ở nơi sơn thôn nhỏ bé vắng vẻ, lại có thể nghe thấy tiên khúc tự nhiên tuyệt diệu như vậy, thật là một chuyện may mắn.”
“Kỳ nhân như vậy, ngược lại có thể đi gặp mặt…”
Vừa nói, thân hình đạo nhân trung niên lập tức chợt lóe, bay về phía trang viên của Lý Nguyên.
Hắn bay đến bầu trời trang viên, không nóng lòng đi xuống mà là trước tiên quan sát tình hình trang viên một chút, có vẻ đặc biệt thận trọng.
Đột nhiên, thần thức của hắn cảm nhận được một luồng linh khí tinh thuần truyền đến ở vị trí hàng rào.
Đạo nhân trung niên vội vàng nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh hàng rào mọc ra mười mấy củ cà rốt, củ nào củ nấy tản ra linh quang óng ánh.
“Trời!”
Đạo nhân trung niên nhìn thấy cà rốt tỏa linh quang bốn phía, ngược lại không khỏi hít một hơi linh khí, kinh ngạc nói: “Nơi này linh mạch cằn cỗi, làm sao sinh ra Linh căn thượng phẩm hậu thiên có linh lực dư thừa như thế được.”
“Mà lại còn là củ cà rốt.”
Khi nói đến ba chữ củ cà rốt, da mặt hắn không khỏi điên cuồng co quắp, vẻ mặt gặp quỷ.
Từ khi hắn hóa hình tới nay, cho tới bây giờ chưa từng thấy củ cà rốt có thể sinh trưởng thành linh căn thượng phẩm.
Suy cho cùng vốn sinh ra đã kém cỏi, củ cà rốt có thể nuôi dưỡng linh khí, cũng coi như không thể tin nổi.
Khi đạo nhân trung niên kinh ngạc nghi ngờ, một âm thanh tinh khiết đột nhiên vang lên lanh lảnh từ trong trang viên: “Đạo hữu đã đến ngoài phòng, sao không vào?”
Đạo nhân trung niên nghe vậy, trong lòng chợt hẫng, kinh ngạc nghi ngờ trên mặt lập tức biến thành sự kinh sợ. Đối với năng lực liễm khí của mình hắn vẫn cực kỳ tự tin, tự nhận là trong cả hồng hoang, người có thể khám phá thuật ẩn thân của hắn không vượt quá hai mươi người.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, ở nơi sơn thôn nhỏ bé không nổi tiếng lại ẩn chứa một đại năng tuyệt thế có thể khám phá ẩn thân thuật của hắn...
Người này là đại năng tuyên cổ... Trong lòng đạo nhân trung niên chuyển qua vô số ý niệm.
Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn hiện thân hình, rơi xuống ngoài hàng rào.
“Bần đạo Lục Áp, men theo tiếng đàn tới đây, quấy rầy đạo hữu rồi.”
Đạo nhân trung niên chắp tay nói về oguas sân.
Ngay vào lúc này, một mỹ nữ lãnh diễm phong hoa tuyệt đại đi ra từ trong sân, thành thục đi tới trước hàng rào.
Nàng mở hàng rào, vẻ mặt thờ ơ nói với Lục Áp: “Công tử cho ngươi đi vào.”
Nhìn thấy Thược Dược, trong mắt Lục Áp đạo nhân không khỏi lộ ra một chút kinh diễm.
Mẫu hậu Hi Hòa, thúc mẫu Thường Hi của hắn đều là giai nhân tuyệt thế, có một không hai trong tam giới, cho dù khí chất và dung mạo không kém Thánh Nhân Nữ Oa và Hậu Thổ nửa phần.
Nhưng nữ tử trước mắt, cho dù là khí chất hay dung mạo đều còn thắng mẫu hậu hai phần.
Hắn không ngờ rằng trên thế giới này lại có giai nhân tuyệt sắc như thế.
Hơn nữa còn ở bên trong một sơn thôn nhỏ bé.
Trong lòng Lục Áp không khỏi càng tò mò về “công tử” trong trang viên.
Rốt cuộc là là nhân vật kinh tài tuyệt diễm cỡ nào mới có thể có người hầu đẹp như thế? Mặc dù trong lòng hắn xẹt qua vô số ý niệm, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ kinh dị gì, vẻ mặt bình tĩnh thong dong đi tới sân.
Đi tới bên hồ nước sân sau, Lục Áp nhìn thấy một công tử ca trẻ tuổi tao nhã như ngọc, đang ngồi trong đình mát, trêu chọc một con thỏ nhỏ màu trắng.
Cảm nhận được tu vi công tử ca, vẻ mặt Lục Áp có phần mờ mịt.
Làm sao mới Địa Tiên sơ kỳ? Chẳng lẽ “công tử” mà nữ tử nói là người khác?
Hắn dùng thần thức quét trong viện.
Quái thật, không có người khác!
“Đừng nhìn, nơi này không có người khác, đi vào ngồi đi.”
Lý Nguyên chuyển ánh mắt từ trên người con thỏ nhỏ chuyển đến trên người Lục Áp, bình tĩnh chào hỏi.
Xoạch! Nghe thấy âm thanh quen tai, dường như Lục Áp cảm nhận được tiếng cằm mình trật khớp nhẹ vang lên, hắn không thể tin nhìn Lý Nguyên, khiếp sợ nói: “Mới vừa rồi là các hạ chào hỏi ta phải không?”
Mặc dù âm thanh giống nhau như đúc nhưng hắn vẫn không chấp nhận được.
Làm sao một tiểu tu sĩ Địa Tiên kỳ có thể khám phá thuật ẩn thân của hắn? Đây không phải tu tiên sao?
Lý Nguyên cười nhạt: “Ta thấy có người đang nhìn trộm, không nghĩ tới thì ra là con của Đế Tuấn nên mới mở miệng muốn mời đạo hữu.”
Ầm! Lục Áp lảo đảo một cái, trực tiếp té ở trên mặt đất.
Trên mặt hoảng sợ, bối rối không nói ra lời, nghẹn họng nhìn trân trối.
Làm sao hắn biết ta là con trai của Đế Tuấn? Chuyện này ngoài Thánh Nhân ra, hẳn là tam giới không có người biết!
Phải biết, kể từ sau khi Hậu Nghệ bắn mặt trời, hắn vẫn ru rú trong nhà, rất ít tiếp xúc với người ngoài.
Đặc biệt là sau cuộc chiến Vu Yêu, hắn lại càng dốc lòng tu luyện, không màng thế sự.
Tu sĩ hồng hoang gần như không có ai biết sự hiện hữu của hắn.
Làm sao tu sĩ Địa Tiên kỳ lại trực tiếp nói ra lai lịch của hắn được? Trong đầu Lục Áp gió cuộn sóng gào giống như biển gầm, vô số nghi ngờ tràn ngập, khiến hắn có phần chóng mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận