Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2163 - Kiếm bộn rồi!

Lão Hình không nhịn được hung hăng đánh mình một bạt tai.
Shhh, đau quá.
Nhưng mà, tuy đau, nhưng lão Hình lại nhếch miệng cười như một tên ngốc.
“Hì hì, mẹ ruột của ta ơi, đây là phất rồi! Không nghĩ tới lão Hình ta, vậy mà cũng có ngày vận khí chuyển biến tốt, nếu như trở về để đám lão Bạch, Đồng Tương Ngọc biết được chuyện này, còn không ghen ghét muốn chết!”
Đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì đó.
Lập tức nắm chặt kim đan trong tay, sau đó vẻ mặt cảnh giác nhìn người đi đường xung quanh.
Vừa nhìn, suýt thì doạ trực khuẩn trong đại tràng hắn vọt ra ngoài.
Lúc này hắn mới phát hiện, xung quanh hắn thế mà đã vây quanh không ít người qua đường.
Mọi người thấy kim đan trong tay hắn, biểu cảm trên mặt khác nhau.
Lão Hình vô cùng thiếu tự tin, sợ có người sẽ cướp kim đan của hắn.
Dưới tình thế cấp bách, hắn trực tiếp nhét kim đan vào trong miệng.
Ưm!
Chỉ cần ăn, người khác sẽ không cướp được!
“Lý công tử, ngươi lại tới rồi, mời lên lầu.”
Lý Nguyên vừa đi vào trà lâu, thì đã có bồi bàn nhiệt tình tới chào hỏi.
Lý Nguyên gật đầu, lên lầu hai.
Mai Thiên Vũ tự nhiên vẫn theo sau lưng Lý Nguyên.
Tiểu nhị đưa Lý Nguyên và Mai Thiên Vũ tới một chỗ ngồi tới gần trung đình.
Hắn dùng khăn trên vai, nhanh nhẹn lau ghế, sau đó lại vắt khăn lên vai.
“Lý công tử, vị tiên sinh này, mời ngồi, xin hỏi hôm nay các ngươi uống trà gì?”
Tiểu nhị cung kính hỏi.
Lý Nguyên: “Cho ta một bình Long Tĩnh, lại thêm một đĩa thịt pha lê, một đĩa quế hoa cao.”
Lúc nói chuyện, Lý Nguyên lấy ra đậu tằm và rượu xái đặt lên bàn.
“Được rồi.”
Âm thanh to rõ của tiểu nhị, tức khắc vang lên trong trà lâu.
“Lầu hai giáp ba, một bình Long Tĩnh, một đĩa thịt pha lê, một đĩa quế hoa cao.”
Chờ tiểu nhị đi, Mai Thiên Vũ lập tức một mặt cảm khái nói với Lý Nguyên: “Không nghĩ tới, ngươi lại tặng kim đan cực phẩm cho người khác?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Ta nói rồi, đan dược vô dụng với ta. Hắn tặng ta đậu tằm, rượu xái, ta tặng hắn một viên đan dược vô dụng, không hề chịu thiệt.”
Khoé miệng Mai Thiên Vũ giật giật, tỏ vẻ cạn lời.
Như này mà còn không chịu thiệt, không biết cái gì mới gọi là chịu thiệt nữa.
Nàng nói đùa với Lý Nguyên: “Không biết ngươi có còn đan dược thừa không, ta trở về cũng dùng đậu tằm và rượu xái đổi với ngươi.”
Lý Nguyên cười nói: “Nếu là hành động vô tâm, dưới nước chảy thành sông, ta tự nhiên đổi với đối phương.
Nếu là cố ý đến chiếm tiện nghi của ta, làm sao ta có thể để cho hắn thực hiện được? Ta lại không ngốc.”
Mai Thiên Vũ biểu cảm sửng sốt.”Trái lại ta càn rỡ.”
“Đúng rồi.”
Nàng tò mò hỏi Lý Nguyên: “Không biết trước đó lúc Lý huynh đối phó Triển Chiêu và tên ăn chơi trác táng đó, sử dụng là thần thông gì? Vì sao từ đầu đến cuối, ta cũng chưa thấy Lý huynh sử dụng một chút pháp lực, Triển Chiêu đã mất đi tu vi, tên ăn chơi trác táng kia không thể nói?”
Lý Nguyên vừa nhìn biểu diễn hí khúc trên sân khấu trong đình trà lâu, vừa thuận miệng nói: “Khiến cho Triển Chiêu mất đi tu vi, là ta dùng Càn Khôn lực, tạm thời giam cầm liên hệ của hắn với pháp lực. Làm cho Lý Đại không thể phát ra âm thanh, là ta dùng sinh mệnh lực, thay đổi cấu tạo sinh mệnh của hắn. Về phần ngươi không nhận thấy được pháp lực, là bởi vì ta trực tiếp tác dụng lực pháp tắc lên người đối phương, không chút lọt ra ngoài. Bởi vậy người bình thường không phát hiện được.”
Mai Thiên Vũ nghe vậy, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Nàng kinh ngạc nói: “Càn Khôn lực, sinh mệnh lực, đây đều là lực bản nguyên trong truyền thuyết, căn bản không phải sức mạnh mà tu sĩ bình thường có thể nắm giữ, không ngờ Lý huynh lại nắm giữ.”
Lý Nguyên tùy ý nói: “Cũng tạm, cũng không phải quá khó.”
Mai Thiên Vũ: “Tu vi của Lý huynh khẳng định không phải Địa Tiên kỳ nhỉ? Không biết rốt cuộc tu vi của Lý huynh ở cảnh giới gì?”
Lý Nguyên không trả lời sự tò mò của Mai Thiên Vũ, mà hỏi ngược lại: “Đều là ngươi đang hỏi ta, sao ngươi không nói thử chuyện của bản thân ngươi?”
Mai Thiên Vũ ra vẻ nghi hoặc nói: “Nhưng bản thân ta không có gì để nói?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Vấn đề của ngươi rất nhiều.”
Mai Thiên Vũ giả bộ hồ đồ nói: “Ta có thể có vấn đề gì?”
Lý Nguyên nhìn đôi mắt của Mai Thiên Vũ, thản nhiên nói: “Tỷ như, mục đích ngươi mở khách điếm? Đồ trong bình của ngươi là từ đâu tới? Vì sao mặt của ngươi đầy mỡ vàng như nến, nhưng ngón tay của ngươi lại nhẵn nhụi giống như nữ nhân?”
Mai Thiên Vũ nghe vậy, nhanh chóng thu tay của mình vào trong ống tay áo.
Nàng không ngờ, Lý Nguyên lại chú ý tới dị thường của nàng.
Người này nhìn tản mạn tùy tính, đối với việc gì cũng không để ý, không ngờ lại quan sát tỉ mỉ.
Lý Nguyên thấy Mai Thiên Vũ rụt tay vào trong ống tay áo, một dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi, không khỏi nhàn nhạt cười.
“Còn có rất nhiều chỗ làm cho người ta nghi hoặc, ngươi cần ta nói ra không?”
“Cái kia, hai tay ta nhẵn nhụi, là ta bảo dưỡng tốt, chẳng lẽ không được à!”
Mai Thiên Vũ nhanh chóng tìm cớ cho mình.
“Hơn nữa.”
Nàng chỉ vào tay của Lý Nguyên, bĩu môi nói: “Tay ngươi, nhìn còn nhẵn nhụi hơn ta, ta cũng không hoài nghi ngươi là nữ nhân.”
Lý Nguyên ăn một hạt đậu tằm, từ từ nói: “Ta chỉ là thuận miệng nói, ngươi khẩn trương cái gì?”
“Ta có khẩn trương sao?”
Mai Thiên Vũ giả bộ hồ đồ nói: “Ta căn bản không khẩn trương được không?”
“Lý công tử, trà Long Tĩnh của ngươi đến rồi.”
Đúng lúc này, tiểu nhị mang theo ấm trà hấp tấp đi tới.
Mai Thiên Vũ thấy thế, nhanh chóng chuyển đề tài: “Trà của chúng ta đến rồi, uống trà trước đã.”
Lý Nguyên cũng không tiếp tục làm khó Mai Thiên Vũ, hắn lười nhác tựa vào trên ghế, nhìn hí khúc biểu diễn trên sân khấu, vẻ mặt say mê.
Thành Tây.
Ngõ nhỏ Lưu Ly, ven thành hoàng cung Thái Cực.
Phòng ốc ở đây, mỗi một phủ đệ, nhìn đều khá quy mô.
Xây dựng đến độ vô cùng khí phái.
Các loại lầu các, lang phường, nhà thuỷ tạ lâm viên, san sát nối tiếp nhau, có vẻ rất xa hoa đại khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận